Cuối cùng thì ngày định mện cũng đến, Lâm gia từ trên xuống dưới vui mừng rộn rã, giăng đèn kết hoa, rượu bánh ê hề, người ra kẻ vào nhiều vô số kể, kẻ đến mừng lễ rất đông, hầu như những tên có gia thế ở trấn Khu Phong điều đến dự. Ngay cả ba đại gia tộc có quyền thế nhất cũng đến chúc mừng, được Lâm gia chủ tiếp đón tận cửa.

--" Huỳnh gia chủ cùng Huỳnh đại thiếu gia tới chúng mừng.

--" Trần gia chủ,phu nhân cùng đại thiếu gia tới chúc mừng".

--" Võ gia chủ cùng Võ đại tiểu thư đến chúc mừng".

Tên hạ nhân đứng trước cổng la lớn khi gia chủ của ba đại gia tộc đến. Còn Lâm gia chủ thì gắng trên mặt nụ cười rạng rở đi ra đón tiếp.

--" Nhìn kìa đó không phải là ba đại gia tộc ở Khu Phong trấn sao, không ngờ hôm nay cũng tới".

--" Dù gì Lâm gia cũng là một trong bốn đại gia tộc mà, họ cũng phải nể mặt chứ".

--" Còn dẫn theo mấy đại thiên kiêu theo nữa kìa, ta nghe nói bọn họ chính là một trong những người có cơ hội trở thành đệ tử của Huyền Thiên tông đó".

....

Khách quan nhìn thấy gia chủ ba đại gia tộc tới thì xì xầm bàn tán, dối với họ thì đây là nơi quái vật hội tụ a.

Bốn gia chủ gặp nhau thì tay bắt mặt mừng, ném qua lại mấy câu khách sáo rồi được Lâm Mạn Thiên mời vào trong.

Còn về ba đại thiên kiêu kia thì chẳng quan tâm đến cái gì cứ đứng trơ mặt ra, lâu lâu gật đầu với vài người có tầm cở một cái coi như lấy lệ, thái độ vô cùng kiêu ngạo. Lâm Mạn Thiên thấy vậy liền ra hiệu cho đám người Ngạo Thiên, Lâm Chung tiếp đón và dắt tụi này đi ra hậu hoa viên dạo chơi. Mặc dù không quan tâm đến đám người Ngạo Thiên thế nhưng lại không muốn đứng ở cái chốn ồn ào náo nhiệt này nên tụi thiên kiêu này mới chấp nhận lời mời, cùng đi ra hậu hoa viên.

...

--" Tân Lang, Tân Nương tới...".

Một giọng nói cất lên khiến toàn trường đang xôn xao trở thành im lặng. Từ bên ngoài tân lang cùng tân nương chậm rãi bước vào, vận trên người y phục đỏ tươi, thể hiện cho niềm vui, hạnh phúc và sự tươi mới, đi theo phía sau là mấy tiểu hài ăn bận đẹp đẽ tay cầm bao lì xì vui cười hớn hở. Khách quan đứng tách qua hai bên nhường ra một lối chính giữa, tất cả không ngừng xì xầm, bàn tán rằng đôi phu thê này thật là xứng đôi. Đâu ai biết được phía sau tấm khăn che mặt kia là một nổi buồn khổ, là nổi đau cào xé tâm hồn. Nàng nhìn xung quanh tìm kiếm điều gì đó, không thấy, hắn không đến. thế nhưng nàng cũng không muốn hắn đến, vì nhìn thấy hắn nàng sẽ không ngăn được nước mắt tuôn trào. Mai Kiều Phương ngồi ở bàn trên nhìn nữ nhi mình miệng cười vui thế nhưng trong mắt bà lại ẩn chứa một sự u sầu không hiểu.

Lúc này ngã sau Lâm gia, có một kẻ đang hướng hậu hoa viên đi tới.

Đám người thiên kiêu gia tộc kia cũng đang dạo chơi ở đây, cả bọn truyện trò rơm rả, cả hai đại thiếu gia của Huỳnh gia cùng Trần gia lúc nào cũng thể hiện ra phong độ, tao nhã, thế nhưng mỗi khi nhìn thấy Tiểu thư của Võ gia kia thì ánh mắt trở nên si dại không còn cái vẻ tiêu soái kia nữa, cái cô nàng này chính là một đại mỹ nhân a, chổ nào cần thon thì thon, chổ nào cần lớn thì lớn, nhất là cái thứ treo trước ngực kia quả thật là to ngoại cở khiến hai tên kia mê mụi đến nổi nước dãi không tự chủ chảy ra mép nếu Vô Minh ở đây chắc chắn sẽ nhận ra, cô nàng này chính là nữ tử đã giành mua trâm cài với hắn. Còn tên Ngạo Thiên kia nãy giờ bị xem như đống phân bên đường khiến hắn rất tức tối, thế nhưng lại phải cố tỏ ra vui vẻ.

Đang nói chuyện thì cả đám chợt thấy phía xa có một kẻ đang đi tới, mặt âm trầm đằng đằng sát khí khiến cả bọn dè chừng, hắn cứ gầm mặt xuống hướng bọn họ đi tới, tất cả đều đã vận hồn lực sẵng sàng nện vỡ mồm khi hắn tới, thế nhưng không giống với suy nghĩ của cả bọn, hắn chẵng làm gì cứ thế đi qua coi họ như là không khí khiến cho đám thiên kiêu kia tức giận, đây là lần đầu có kẻ dám làm như vậy, mấy tên thiếu gia kia còn muốn dạy cho tên kia một bài học thế nhưng bị Võ tiểu thư ngăn lại, còn tên kia cứ thế lẵng lặng bước đi, Võ Như Anh nhìn theo bóng lưng hắn cứ cảm thấy dường như hắn rất quen.

....

--" Nhất bái thiên địa".

--" Nhị bái cao đường".

--" Phu thê giao bái".

Từng câu nói vang lên như con dao đâm vào tim nàng, mỗi lần bái là mỗi lần lòng nàng tan nát, nàng không muốn, không muốn, ai đó hãy đưa nàng ra khỏi chuyện này, thế nhưng ai, ai có thể làm được điều này.

--" Đưa vào phòng.."

Câu nói ấy vang lên báo hiệu tất cả đã kết thúc, Lâm gia vui vẻ, Hàn Phong mừng rở, tất cả mọi người vui vẻ, cười nói rộn ràng. Còn nàng bị đưa về loan phòng trong sự đau đớn, tuyệt vọng. Những tiếng chén chạm vào nhau, từng âm thanh hò hét, cả Hàn Phong cũng vui say chén chú chén anh quên cả lối về, bỏ quên một kẻ đang cô đơn, buồn khổ, mang trong lòng nổi đau đớn hận thù.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện