Hai thời thần trước.

--" Đệ, sao đệ lại tới đây...".

Tiểu Hàn kinh ngạc khi nhìn thấy Vô Minh từ đống ngói bò dậy.

--" Tỷ....".

Hắn vừa phủi bụi trên người vừa nhìn nàng cười trìu mến.

--" Đệ, đệ đi khỏi đây đi,..".

Nàng lo lắng đuổi hắn đi.

--" Ta nhớ tỷ, những ngày qua không gặp tỷ, tỷ có biết ta phải đau khổ thế nào không".

Hắn ôn chầm lấy nàng, nhẹ nhàng nói, thế nhưng bên trong có chút ngẹn ngào.

--" Ta,.. ta cũng nhớ đệ...".

Nàng cũng ôm eo hắn, tựa đầu vào ngực hắn, nước mắt nàng thấm ướt cả vạt áo trên ngực hắn.

--" Thế nhưng nếu Hàn Phong thấy đệ ở đây hắn sẽ giết đệ, đệ đi mau đi, đi khỏi đây".

Nàng chợt ngẩn đầu, xua đuổi hắn.

Hắn không nói gì chỉ nhẹ hôn lên môi nàng. Nàng ngở ngàng, thế nhưng nàng không cự tuyệt, cả hai chìm vào một nụ hôn ngọt ngào.

..

--" Tỷ, tỷ có muốn đi cùng ta không".

Hắn nhẹ nói.

--" Đi, đi đâu".

Nàng thắc mắc hỏi.

--" Đi khỏi nơi này, chúng ta cùng nhau đi thật xa, đến nơi mà chúng ta có thể yên bình sống bên nhau".

Hắn nhìn nàng ánh mắt chờ đợi.

--" Không, không được đâu, chúng ta sẽ không chạy thoát... ".

Nàng lưỡng lự nói.

--" Chẳng lẽ tỷ muốn lấy hắn, rồi sống chung với hắn sao... ".

--" Ta, ta... Không muốn...".

Nàng cuối đầu, giọng nói có chút ngẹn ngào.

--" Thế tại sao tỷ không đi cùng ta...".

--" Nhưng...".

--" Tỷ... Hãy tin ta..."

Hắn nắm chặt tay nàng nhìn nàng bằng ánh mắt kiên định.

--" Được,... nếu đã vậy thì chúng ta cùng đi..".

Nàng nhìn hắn nở một nụ cười, Nàng hoàn toàn tin hắn.

--" Được...".

Hắn vui vẻ chộp lấy tay nàng, rồi cả hai rời đi.

--" Khoan đã...".

Đột nhiên hắn khựng lại.

--" Có chuyện gì,".

Nàng nhìn hắn thắc mắc.

--" Ta quên một chuyện, tỷ ở đây chờ ta".

Hắn nói, sau đó chạy đến chiếc giường, móc trong túi một khối vuông đặt xuống. Đó là một loại bom hẹn giờ mà hắn đã làm ra trong mấy ngày trước, hắn đã đặt bom ở khắp Lâm gia, và đây là cái cuối cùng. sắp đặt xong tất cả, hắn cùng nàng hướng cửa sau lẽn ra ngoài.

....

--" Aaaaa, tất cả chia ra tìm cho được kẻ đó cho ta".

Lâm Mạn Thiên điên cuồng gào lên.

--" Lâm lão gia có thể ta biết người đó là ai".

Từ trong đám đông bỗng có một người lên tiếng.

--"Là ai".

Lão không quan tâm kẻ đó là ai trực tiếp bay vào chộp lấy cổ áo hét lên.

--" Sư phụ".

Người đó không ai khác chính là Lâm Huyền trưởng lão. Đám người Trương Phi Vũ thấy sư phụ bị túm áo thì hoảng sợ chạy tới.

--" Không sao...".

Lâm Huyền phất tay ý bảo đệ tử mình lui ra.

--" Ngươi nói đi kẻ đó là ai".

Lâm Mạn Thiên chẳng màng chuyện gì, cứ túm áo Lâm Huyền gào lên.

--" Lâm lão gia, xin bớt giận, nghe lão phu nói".

Lâm Huyền mặt không đổi sắc, từ tốn nói.

--" Đừng nhiều lời, mau nói cho ta".

Lâm Mạn Thiên giờ phút này giống như bị điên, tay vận hồn lực, vun tay lên định đánh vào Lâm Huyền.

--" Sư Phụ cẩn thận...".

Đáp người Phi Vũ hoảng sợ hét lên.

Chỉ thấy Lâm Huyền nhẹ nhàng đỡ lấy.

--" Ngươi... ngươi không phải là hồn tướng,... ".

Lâm Mạn Thiên lắp bắp kinh hãi.

--" Điều đó không quan trọng, quan trọng là ngài có muốn nghe ta nói hay không".

Lâm Huyền thái độ không mặn không ngọt nói.

--" Được, nói đi người đó là ai...".

Lâm Mạn Thiên vẫn còn tức giận, thế nhưng thái độ đã hoà hoãn không ít, nhìn Lâm Huyền bằng ánh mắt dè chừng.

--" Người đó là Vô Minh...".

Lâm Huyền sắt mặt âm trầm nói.

--" Vô Minh, tiểu tử đó không phải là đệ tử của ngươi sao".

Lâm Mạn Thiên vẻ mặt kinh ngạc hỏi.

--" Đúng, nó là đệ tử của ta, nên ta mới nghĩ là là nó".

Lâm Huyền lạnh nhạt trả lời.

--" Sư phụ, không thể là sư đệ được, đệ ấy sẽ không làm ra chuyện này đâu".

Trương Phi Vũ lắc đầu, thái độ không thể tin.

--" Phi Vũ, nó là đệ tử của ta, ta sẽ không nói oan cho nó, ta biết tâm địa nó lương thiện, thế nhưng những ngày gần đây ta thấy nó có vẻ rất lạ, ngươi nhìn xem ở đây có giống như là một tôn cấp làm ra hay không"

--" Đúng là có chút không giống, nhìn giống như là...".

Phi Vũ nhìn quanh một vòng, rồi lại nhìn lên Lâm Huyền lưỡng lự nói.

--" Đúng, đây chính là uy lực của thứ mà nó đã chế tạo ra".

Lâm Huyền mở miệng nói.

--" Grừuu... Vô Minh, người đâu tìm tên Vô Minh đó cho ta...".

Lâm Mạn Thiên rống lên.

Nữa khắc sau một tên hạ nhân chạy đến báo.

--" Bẩm lão gia, tìm không thấy, có lẽ hắn đã đi rồi".

--" Vô Minh, ta sẽ xé ngươi thành trăm mảnh, ngươi có chạy đằng trời".

Lâm Mạn Thiên thét lên, âm thanh vang vọng hàng trăm dặm. Thét xong lão biến mất tại chổ.

Lâm Huyền cũng ngay lập tức đuổi theo sau Lâm Mạn Thiên.

....

Trong bóng đêm, có hai thân ảnh lao nhanh về phía trước, chợt không gian vang lên tiếng thét, khiến cả hai biến sắc.

--" Nguy rồi, Lâm Lão gia đang đuổi theo...".

Tiểu Hàn run sợ nói.

--" Chết tiệt, tại sao lại nhanh như dậy chứ...".

Vô Minh cắn răng, nhống max ga, chiếc xe như thiểm điện phóng về phía trước.

....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện