Nóng, đó là tất cả những gì hai người họ cảm nhận được, mặc dù họ không bị lửa táp vào người thế nhưng sức nóng tỏa ra xung quanh không hề nhỏ một chút nào, cho dù hai người đã vận hồn lực cùng nội lực để bảo hộ thế nhưng vẫn không chịu nổi mồ hôi ứa ra như tắm.
Không biết tại sao ở giữa biển lửa như này lai xuất hiện một con đường như vậy, khiến cho người ta không khỏi kinh ngạc, nhìn vào biển lửa mênh mông trong lòng tự hỏi là thế lực như thế nào làm ra chuyện này. Con đường này không phải vô tận hay là không có điểm dừng mà nó đang dẫn tới bình đài đằng kia, một bình đài có lẽ không nên tồn tại lại mọc lên sừng sững giữa biển lửa, càng tiến lại gần nó càng trở nên to lớn, ít nhất cũng phải cao đến vài trượng, rộng mười trượng, phía trên còn có một vật thể đang lơ lửng, họ rất nhanh đã đi tới trước bình đài, có một bậc thang kéo dài lên tận bên trên, những nấc thang có vết tích bị hư hại theo thời gian, mang theo khí tức tang thương, có lẽ cũng đã tồn tại từ vạn năm trước, Vô Minh cùng Bích Ngọc bước lên từng nấc thang, tiến dần lên bình đài, cho dù vùi mình trong biển lửa thế nhưng những bậc thang này vẫn mát lạnh hoàn toàn không hợp với lẽ thường, họ bước qua ít nhất cũng phải hơn trăm bậc thang mới đặt chân lên được bình đài, bên trên rộng chừng mười trượng, được kiến tạo từ một khối đá lớn, được cắt gọt bằng phẳng đến mức khó tin, bề mặt bóng loáng mơ hồ có thể nhìn thấy bóng mình soi trên đó, phía trên là một đại đỉnh cổ xưa đang lơ lửng, toát ra khí tức hông hoang, cuồng ngạo, bên trên đại đỉnh vẽ một đồ án hình chín ngọn lửa mang theo dấu vết cổ xưa, có lẽ đã tồn tại từ thời khai thiên lập địa.
Bỗng nhiên từ trong đại đỉnh xuất hiện hai đạo chi khí một lam một tim hai đạo chi khí này bay lơ lửng xung quanh đại đỉnh mấy vòng sau đó vang lên tiếng nói.
--“ Ha ha..... Chu Ngạc hai ngàn năm rồi, hôm nay chính là ngày tàn của ngươi..... “.
--“ Hừ... Tử Ma, ngươi đừng quá mơ tưởng, ngươi tưởng ngươi tốt hơn ta sao, hai ngàn năm qua ngươi cũng sớm bị Phần Thiên hỏa mài chết rồi “.
--“ Dù có như vậy vẫn tốt hơn ngươi... “.
Hai chi khí này giống như là kẻ thù của nhau, sau khi quát mấy câu liền bắt đầu va chạm vào nhau bang bang, thế nhưng cả hai đều ngang bằng nhau, va chạm được một lúc thì tách ra sau đó biến thành hai thân ảnh đáp xuống bình đài.
--“ Tiểu tử, mau cùng ta hợp lực tiêu diệt lão già kia, tất cả báo vật ở trong này đều thuộc về ngươi “.
Thân ảnh màu tím nhìn Vô Minh nói.
--“ Tiểu tử đừng nghe hắn, hắn chính là Tử Ma, là người của ma tộc, mau cùng ta tiêu diệt hắn, nếu để hắn thoát ra thiên hạ chắc chắn sẽ lại thêm một hồi mưa gió máu tanh”.
Thân ảnh màu lam cũng lên tiếng.
--“ Đừng nghe hắn, là hắn muốn độc chiếm những bảo vật ở đây, cùng ta giết hắn, ngươi sẽ có tất cả “.
Màu tím nói.
--“ Hắn đang lừa ngươi đó, chỉ cần ta chết hắn cũng sẽ giết ngươi, cùng ta tiêu diệt hắn ta sẽ đưa ngươi thoát khỏi nơi này “.
Màu lam nói.
Vô Minh bị hai tên này làm cho đầu óc quay cuồng, cuối cùng cũng không biết nghe ai, hai kẻ này cũng không phải hạng tầm thường, tuy chỉ còn là tàn hồn thế nhưng lại là tàn hồn có cấp bật hồn thánh, cho dù là kẻ nào cũng đủ để xử hắn.
--“ Ây da, hai vị tiền bối à! Hai người có thù oán với nhau thì cứ tính toán với nhau, đừng lôi ta vào a”.
Vô Minh khó xử nói.
--“ Tên ngu ngốc, ngươi không muốn bảo vật sao, nếu là vậy các ngươi cực khổ đi đến đây làm gì “.
Màu tím tức giận nói.
--“ Đừng nghe hắn, ở đây chẳng có thứ gì đâu, hắn ta là kẻ giết người không gớm máu, đừng để hắn rời khỏi đây, nếu không sẽ thành tai họa “.
Màu lam nói.
--“ Aaa... Hai người làm ta nhức đầu quá... 😵”.
Vô Minh không chịu nổi hai tên này liền la lên.
--“ Cẩn thận.... “.
Chợt màu tím hô lên, màu lam bên kia đang vận lực chuẩn bị tấn công, hắn thấy vậy cũng vận công đánh trả, cả hai phút chốc va chạm.
--“ Chết tiệt, đừng cản ta, tên đó đang tấn công cô nương kia”.
Màu lam tức giận nói.
--“ Cái gì.... “.
Vô Minh nghe vậy liền hoảng hốt, nhận ra bản thân trúng kế, thế nhưng đã muộn, bên kia màu tím đang tóm lấy cổ Bích Ngọc nhất bỗng nàng lên không.
--“ Hắc hắc, tiểu tử bây giờ thế nào “.
Màu tím đắc ý nói.
--“ Khốn kiếp, ngươi mau dừng tay”.
Vô Minh tức giận quát lên.
--“ Tại sao, hắc hắc.... Nàng ta rất đẹp đấy, là người yêu của ngươi sao”.
Màu tím làm bộ dáng ti tiện, kê mũi ngửi lên cổ nàng.
--“ Liên quan gì đến ngươi, mau thả nàng ra”.
Vô Minh quát lớn.
--“ Sao ta phải thả nàng ta chứ “.
Màu tím vừa nói vừa siết chặt tay khiến mặt Bích Ngọc đỏ lên vì ngộp thở.
--“ Chết tiệt, ta đáp ứng ngươi là được chứ gì”.
Vô Minh cắn răng nói.
--“ Đáp ứng chuyện gì “.
Màu tím giọng trầm trầm nói.
--“ Trở thành đồng minh của ngươi “.
Vô Minh bất đắc dĩ nói.
--“ Không cần nữa, bây giờ ta muốn cơ thể ngươi “.
Màu tím tham lam nói.
--“ Không được, tiểu tử hắn đang muốn đoạt xá ngươi, không thể cho hắn làm dậy “.
Màu lam hoảng sợ nói.
--“ Chu Ngạc, ngươi câm miệng cho ta, hiện tại ngươi đã không có tư cách nói chuyện ở đây, ngươi có cảm thấy gì không “.
Màu tím nhìn màu lam quát lớn.
--“ Cảm thấy gì “.
Màu lam hoang mang nói.
--“ Tử khí, tử khí của ta đang đến, ha... Ha.......ha......”.
Màu tím đột nhiên cười lớn, vẻ mặt như một tên phê thuốc, chỉ thấy không gian bắt đầu hỗn loạn, vô số tia quang mang màu tím tràn vào sau đó dung nhập vào trong người hắn, Vô Minh vừa nhìn đã nhận ra, đó chính là quang mang màu tím tồn tại phía bên ngoài kia.
--“ Chết tiệt ngươi đã âm thầm hấp thu tử khí “.
Màu lam giống như rất tức giận rống lên.
--“ Đúng dậy, ta chịu đựng ngươi lâu như vậy cũng là vì giờ phút này, khi cửa bí cảnh mở ra, sẽ có rất nhiều người xông vào, khi đó họ sẽ tự dâng hiến tử khí cho ta”.
Sau khi hấp thụ tia tử khí cuối cùng, màu tím mới thỏa mãn nói.
--“ Tiểu tử, ngươi mau quyết định đi “.
Màu tím nhìn sang Vô Minh nói.
--“ Không được “.
Màu lam hét lên sau đó xông vào tấn công màu tím. Thế nhưng bị màu tím đánh văng ngược lại, hư ảnh càng thêm mờ nhạt, thế nhưng hắn hoàn toàn không lo cho mình mà nhìn về phía Vô Minh quát lên.
--“ Tiểu tử không được, nếu như ngươi để hắn đoạt xá sẽ không có ai có thể rời khỏi đây “.
Ngay cả Bích Ngọc từ đầu đến cuối không thể nói chuyện cũng nhìn hắn bằng ánh mắt không muốn.
--“ Ta không thể lo nhiều như vậy, ta chấp nhận, ngươi mau thả nàng ấy ra”.
Vô Minh thở dài, hai tay dang ra, vẻ mặt bất lực.
--“ Ha... Ha... Ha.... Tốt lắm... “.
Màu tím cười lớn, bỏ Bích Ngọc xuống, như một làn khói lướt tới tóm cổ Vô Minh. Bích Ngọc bị rơi xuống đất sau đó ho sặc sụa vì ngộp thở, thế nhưng nàng không kịp lo cho mình, tay tế ra một thanh kiếm, xông vào tấn công màu tím, thế nhưng hắn đâu phải là nàng có thể đối phó, chưa làm được gì đã bị đánh bổ nhào dưới đất không gượng dậy nổi.
--“ Tiểu tử, được ta đoạt xá là phúc phần của ngươi, ngươi nên cảm thấy may mắn... Ha... Ha... Ha... “.
Màu tím đắc ý cười lớn, bắt đầu quá trình đoạt xá.
--“ Không “.
Cả màu lam cùng Bích Ngọc đều đồng loạt hát lên.
°•°•°•°•°•°•°• LẠC KỲ NAM •°•°•°•°•
Không biết tại sao ở giữa biển lửa như này lai xuất hiện một con đường như vậy, khiến cho người ta không khỏi kinh ngạc, nhìn vào biển lửa mênh mông trong lòng tự hỏi là thế lực như thế nào làm ra chuyện này. Con đường này không phải vô tận hay là không có điểm dừng mà nó đang dẫn tới bình đài đằng kia, một bình đài có lẽ không nên tồn tại lại mọc lên sừng sững giữa biển lửa, càng tiến lại gần nó càng trở nên to lớn, ít nhất cũng phải cao đến vài trượng, rộng mười trượng, phía trên còn có một vật thể đang lơ lửng, họ rất nhanh đã đi tới trước bình đài, có một bậc thang kéo dài lên tận bên trên, những nấc thang có vết tích bị hư hại theo thời gian, mang theo khí tức tang thương, có lẽ cũng đã tồn tại từ vạn năm trước, Vô Minh cùng Bích Ngọc bước lên từng nấc thang, tiến dần lên bình đài, cho dù vùi mình trong biển lửa thế nhưng những bậc thang này vẫn mát lạnh hoàn toàn không hợp với lẽ thường, họ bước qua ít nhất cũng phải hơn trăm bậc thang mới đặt chân lên được bình đài, bên trên rộng chừng mười trượng, được kiến tạo từ một khối đá lớn, được cắt gọt bằng phẳng đến mức khó tin, bề mặt bóng loáng mơ hồ có thể nhìn thấy bóng mình soi trên đó, phía trên là một đại đỉnh cổ xưa đang lơ lửng, toát ra khí tức hông hoang, cuồng ngạo, bên trên đại đỉnh vẽ một đồ án hình chín ngọn lửa mang theo dấu vết cổ xưa, có lẽ đã tồn tại từ thời khai thiên lập địa.
Bỗng nhiên từ trong đại đỉnh xuất hiện hai đạo chi khí một lam một tim hai đạo chi khí này bay lơ lửng xung quanh đại đỉnh mấy vòng sau đó vang lên tiếng nói.
--“ Ha ha..... Chu Ngạc hai ngàn năm rồi, hôm nay chính là ngày tàn của ngươi..... “.
--“ Hừ... Tử Ma, ngươi đừng quá mơ tưởng, ngươi tưởng ngươi tốt hơn ta sao, hai ngàn năm qua ngươi cũng sớm bị Phần Thiên hỏa mài chết rồi “.
--“ Dù có như vậy vẫn tốt hơn ngươi... “.
Hai chi khí này giống như là kẻ thù của nhau, sau khi quát mấy câu liền bắt đầu va chạm vào nhau bang bang, thế nhưng cả hai đều ngang bằng nhau, va chạm được một lúc thì tách ra sau đó biến thành hai thân ảnh đáp xuống bình đài.
--“ Tiểu tử, mau cùng ta hợp lực tiêu diệt lão già kia, tất cả báo vật ở trong này đều thuộc về ngươi “.
Thân ảnh màu tím nhìn Vô Minh nói.
--“ Tiểu tử đừng nghe hắn, hắn chính là Tử Ma, là người của ma tộc, mau cùng ta tiêu diệt hắn, nếu để hắn thoát ra thiên hạ chắc chắn sẽ lại thêm một hồi mưa gió máu tanh”.
Thân ảnh màu lam cũng lên tiếng.
--“ Đừng nghe hắn, là hắn muốn độc chiếm những bảo vật ở đây, cùng ta giết hắn, ngươi sẽ có tất cả “.
Màu tím nói.
--“ Hắn đang lừa ngươi đó, chỉ cần ta chết hắn cũng sẽ giết ngươi, cùng ta tiêu diệt hắn ta sẽ đưa ngươi thoát khỏi nơi này “.
Màu lam nói.
Vô Minh bị hai tên này làm cho đầu óc quay cuồng, cuối cùng cũng không biết nghe ai, hai kẻ này cũng không phải hạng tầm thường, tuy chỉ còn là tàn hồn thế nhưng lại là tàn hồn có cấp bật hồn thánh, cho dù là kẻ nào cũng đủ để xử hắn.
--“ Ây da, hai vị tiền bối à! Hai người có thù oán với nhau thì cứ tính toán với nhau, đừng lôi ta vào a”.
Vô Minh khó xử nói.
--“ Tên ngu ngốc, ngươi không muốn bảo vật sao, nếu là vậy các ngươi cực khổ đi đến đây làm gì “.
Màu tím tức giận nói.
--“ Đừng nghe hắn, ở đây chẳng có thứ gì đâu, hắn ta là kẻ giết người không gớm máu, đừng để hắn rời khỏi đây, nếu không sẽ thành tai họa “.
Màu lam nói.
--“ Aaa... Hai người làm ta nhức đầu quá... 😵”.
Vô Minh không chịu nổi hai tên này liền la lên.
--“ Cẩn thận.... “.
Chợt màu tím hô lên, màu lam bên kia đang vận lực chuẩn bị tấn công, hắn thấy vậy cũng vận công đánh trả, cả hai phút chốc va chạm.
--“ Chết tiệt, đừng cản ta, tên đó đang tấn công cô nương kia”.
Màu lam tức giận nói.
--“ Cái gì.... “.
Vô Minh nghe vậy liền hoảng hốt, nhận ra bản thân trúng kế, thế nhưng đã muộn, bên kia màu tím đang tóm lấy cổ Bích Ngọc nhất bỗng nàng lên không.
--“ Hắc hắc, tiểu tử bây giờ thế nào “.
Màu tím đắc ý nói.
--“ Khốn kiếp, ngươi mau dừng tay”.
Vô Minh tức giận quát lên.
--“ Tại sao, hắc hắc.... Nàng ta rất đẹp đấy, là người yêu của ngươi sao”.
Màu tím làm bộ dáng ti tiện, kê mũi ngửi lên cổ nàng.
--“ Liên quan gì đến ngươi, mau thả nàng ra”.
Vô Minh quát lớn.
--“ Sao ta phải thả nàng ta chứ “.
Màu tím vừa nói vừa siết chặt tay khiến mặt Bích Ngọc đỏ lên vì ngộp thở.
--“ Chết tiệt, ta đáp ứng ngươi là được chứ gì”.
Vô Minh cắn răng nói.
--“ Đáp ứng chuyện gì “.
Màu tím giọng trầm trầm nói.
--“ Trở thành đồng minh của ngươi “.
Vô Minh bất đắc dĩ nói.
--“ Không cần nữa, bây giờ ta muốn cơ thể ngươi “.
Màu tím tham lam nói.
--“ Không được, tiểu tử hắn đang muốn đoạt xá ngươi, không thể cho hắn làm dậy “.
Màu lam hoảng sợ nói.
--“ Chu Ngạc, ngươi câm miệng cho ta, hiện tại ngươi đã không có tư cách nói chuyện ở đây, ngươi có cảm thấy gì không “.
Màu tím nhìn màu lam quát lớn.
--“ Cảm thấy gì “.
Màu lam hoang mang nói.
--“ Tử khí, tử khí của ta đang đến, ha... Ha.......ha......”.
Màu tím đột nhiên cười lớn, vẻ mặt như một tên phê thuốc, chỉ thấy không gian bắt đầu hỗn loạn, vô số tia quang mang màu tím tràn vào sau đó dung nhập vào trong người hắn, Vô Minh vừa nhìn đã nhận ra, đó chính là quang mang màu tím tồn tại phía bên ngoài kia.
--“ Chết tiệt ngươi đã âm thầm hấp thu tử khí “.
Màu lam giống như rất tức giận rống lên.
--“ Đúng dậy, ta chịu đựng ngươi lâu như vậy cũng là vì giờ phút này, khi cửa bí cảnh mở ra, sẽ có rất nhiều người xông vào, khi đó họ sẽ tự dâng hiến tử khí cho ta”.
Sau khi hấp thụ tia tử khí cuối cùng, màu tím mới thỏa mãn nói.
--“ Tiểu tử, ngươi mau quyết định đi “.
Màu tím nhìn sang Vô Minh nói.
--“ Không được “.
Màu lam hét lên sau đó xông vào tấn công màu tím. Thế nhưng bị màu tím đánh văng ngược lại, hư ảnh càng thêm mờ nhạt, thế nhưng hắn hoàn toàn không lo cho mình mà nhìn về phía Vô Minh quát lên.
--“ Tiểu tử không được, nếu như ngươi để hắn đoạt xá sẽ không có ai có thể rời khỏi đây “.
Ngay cả Bích Ngọc từ đầu đến cuối không thể nói chuyện cũng nhìn hắn bằng ánh mắt không muốn.
--“ Ta không thể lo nhiều như vậy, ta chấp nhận, ngươi mau thả nàng ấy ra”.
Vô Minh thở dài, hai tay dang ra, vẻ mặt bất lực.
--“ Ha... Ha... Ha.... Tốt lắm... “.
Màu tím cười lớn, bỏ Bích Ngọc xuống, như một làn khói lướt tới tóm cổ Vô Minh. Bích Ngọc bị rơi xuống đất sau đó ho sặc sụa vì ngộp thở, thế nhưng nàng không kịp lo cho mình, tay tế ra một thanh kiếm, xông vào tấn công màu tím, thế nhưng hắn đâu phải là nàng có thể đối phó, chưa làm được gì đã bị đánh bổ nhào dưới đất không gượng dậy nổi.
--“ Tiểu tử, được ta đoạt xá là phúc phần của ngươi, ngươi nên cảm thấy may mắn... Ha... Ha... Ha... “.
Màu tím đắc ý cười lớn, bắt đầu quá trình đoạt xá.
--“ Không “.
Cả màu lam cùng Bích Ngọc đều đồng loạt hát lên.
°•°•°•°•°•°•°• LẠC KỲ NAM •°•°•°•°•
Danh sách chương