Một trung niên trong nhóm quát lớn trong sự hoảng loạn, hắn chỉ kịp hô lên một câu rồi cắm cổ bỏ chạy, điều này khiến cho nhóm Vô Minh đần ra trong giây lát, nhưng chỉ trong giây lát mà thôi, vì gần chỗ họ đứng đã xuất hiện ba đầu hung thú khổng lồ.

--“ Lục nhãn ma hầu, độc giác linh tê, địa độn hắc thử... Tất cả đều là ma thú lục giai, chết tiệt lần này chúng ta nguy rồi.....”.

Nữ tử kiều mị kinh hãi nói.

Hống hống, tê tê, gào gào....

Ba đại hung thú đồng loạt rống lên, âm thanh chấn động cả một vạt rừng khiến cho người đứng gần đinh tai nhức óc, nếu tu vi yếu một chút liền có thể bị khí thế này bức cho ói máu.

--“ Không ổn rồi, chúng ta chạy mau....”.

Vô Minh nghiêm trọng nói, lập tức khởi động chân nguyên, phi người bỏ chạy, hai nữ tử kia cũng nhanh chân lao theo hắn.

Vô Minh sử dụng cực hạn kinh công, không ngừng đạp lên những cành cây mà chạy, tốc độ như gió, về phần hai nữ tử kia hiện tại cũng đang cửi trên một tấm thảm, lướt gió mà bay tốc độ không kém hắn là bao. Họ chạy càng lâu thì tiếng những hung thú kia càng xa dần, thế nhưng không khó để có thể nghe được những âm thanh rầm do bọn chúng va vào cây cối hay những tiếng la lối thảm thiết của những kẻ xấu số, mọi thứ sảy ra thật khiến lòng người hoảng loạn.

Chạy thêm một đoạn thì những âm thanh rôm rả kia cũng dần khuất, cứ tưởng là đã thoát cảnh hiểm nguy thì Vô Minh chợt nghe thấy một mùi tanh hôi quen thuộc, điều này khiến lông tóc hắn dựng ngược, vội vàng chuyển người đạp lên một thân cây phóng một cái liền đổi hướng chạy, trong khoảng khắc đó một cái đuôi khổng lồ cũng lao đến, quật mạnh vào thân cây ấy, chỉ thấy thân cây cổ thụ già nua bị đập vỡ một mảng lớn, vụn cây văng tứ tán.

--“ Chết tiệt, lại là nó.... “.

Vô Minh cắn răng thốt lên.

--“ Xích nhãn huyền xà, lại là một ma thú lục giai... “.

Nữ tử kiều mị đứng trên tấm thảm run sợ nói, hai người họ cũng may mắn thoát khỏi đòn vừa rồi.

Hống hống....

Huyền xà nhìn thấy có người phía trước liền hung hãn rú lên, đôi mắt to như chuông đồng lóe sáng xích quang, chỉ nghe thấy những tiếng răng nhọn va chạm vào nhau mà sởn cả gai ốc.

Ầm ầm ầm...

Huyền xà dữ tợn phóng đầu về phía hai nữ tử kia với cái mồm há ngoác như chậu máu khổ lồ, hai nữ tử chết điếng tại chỗ, sắc mặt tái nhợt. Vô Minh mắt nhìn thấy hai nữ tử xinh đẹp kia sắp trở thành miếng mồi béo bở trong miệng đại xà thì cảm thấy không đành lòng bèn đặt Bích Ngọc nãy giờ vẫn ôm trên tay xuống đất, đạp chân một cái liền như sấm chớp xoẹt tới chộp lấy hai nàng ta kéo sang một bên, thoát chết trong gang tấc, kình khí từ cú lao người của đại xa thổi bay họ ra phía xa chao đảo một cái mới tiếp đất được. Huyền xà sau khi táp hụt liền quay đầu trở lại, tiếp tục cú táp màn hai cảnh một, nữ tử kiều mị lập tức tế khởi thảm bay lướt gió bay đi, phốc một cái đã bay tới chỗ Bích Ngọc đang đứng.

--“ Các người mau chạy đi, ta sẽ đánh lạc hướng nó... “.

Vô Minh nhìn ba nữ nhân nghiêm trọng nói.

--“ Không được như vậy nguy hiểm lắm... “.

Bích Ngọc hoang mang nói.

--“ Không có lựa chọn khác đâu, còn không mau đi tất cả sẽ toi mạng ở đây.. Đi mau... “.

Vô Minh nghiêm túc nói.

--“ Nhiều lời quá... Chúng ta đi thôi... “.

Nữ tử kiều mị chán ghét nói một câu rồi kéo Bích Ngọc lên thảm sau đó thì khởi hạc quy tiên.. Ý khởi hành, lao biến vào rừng.

Vô Minh ở lại một mình đối mặt với huyền xà khổng lồ, cặp mắt thèm thuồng của nó nhìn hắn chằm chằm, không chần chừ một chút nào nó liền phóng tới hắn, Vô Minh cũng không rảnh đứng chơi, chân dậm một cái đã tránh sang một bên, liền theo đó lao người về trước, hướng về phía ba đại hung thú kia mà chạy.

Chạy một lúc hắn đã bắt đầu cảm thấy cơ thể rã rời, ngày hôm nay hắn đã chạy quá nhiều, giờ đã bắt đầu mệt mỏi. Đại xà thì vẫn ở phía sau đuổi theo không chút ngừng nghỉ cứ như là muốn hắn mệt chết vậy.

Hống hống hống....

Rốt cuộc phía xa cũng vang lên động tĩnh của ba hung thú kia, bọn chúng đang tiến hành cuộc càng quét nhóm người xấu số đằng kia, với thực lực của mình, bọn chúng trở thành một cổ máy giết chóc không gì cản nổi. Chỉ trong tức khắc hắn đã tiến tới gần bọn chúng, đại xà phía sau cũng đã áp sát, nó há mồm đớp mạnh về phía hắn, thế nhưng cũng vừa lúc đó, hắn như bóng ma quỷ dị lập tức biến mất, đại xà táp hụt mất đà đâm sầm vào độc giác linh tê làm cả hai lộn nhào.

Vô Minh sau đó liền xuất hiện cách đó không xa, nhìn cục diện thở ra một hơi, thứ mà hắn muốn chính là để đám hung thú này đánh nhau nên mới dẫn dắt huyền xà đến đây. Quả nhiên là đúng với dự liệu của hắn, tứ đại hung thú sau một hồi gầm gừ liền xông vào choang nhau dữ dội.

Ở đây đã không còn chuyện của hắn nữa, nên hắn liền rời đi tìm nhóm người Bích Ngọc.

..............

Ở một phía khác của cánh rừng.

--“ Khốn nạn tại sao lại xuất hiện nhiều hung thú lục giai như vậy... “.

Một nhóm bảy người đang bị một bầy ma thú đuổi theo khiến họ phải bỏ chạy như chó nhà tang.

--“ Nếu cứ cái đà này tất cả chúng ta sẽ không xong... “.

Một thanh niên trong nhóm trầm trọng nói.

--“ Tiểu Hàn sư muội, chúng ta phải hợp lực ngăn chặn bọn chúng, nếu không sẽ không ổn... “.

Nghê Thường nhìn Tiểu Hàn nói.

Nàng không nói gì chỉ gật đầu một cái. Sau đó liền vận hồn lực tạo ra một cái thủy đàm đem bầy ma thú vây vào trong. Nghê Thường cũng không đứng yên mà lập tạo ra một luồng băng phong đem thủy đàm kết thành băng đá.

--“ Chúng ta mau đi... “.

Sau khi ra chiêu họ liền lập tức chạy đi hết tốc lực.

......................

Ở gần một vách đá.

Bích Ngọc đi đi lại lại, bộ dạng lo lắng vô cùng.

--“ Huynh ấy sao vẫn chưa về chứ... Không phải đã sảy ra chuyện gì chứ... “.

--“ Nè nè, cô cứ lăng xăng như vậy không biết mệt hả.. Giờ lo lắng thì có ích gì.... “.

Nữ tử kiều mị hiện đang cùng với nữ tử còn lại tựa lưng vào vách đá nghỉ ngơi, mắt nhìn thấy Bích Ngọc đi đi lại lại thì chán ghét nói.

--“ Nhưng mà... Ah, huynh về rồi, có bị thương chỗ nào không... “.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện