Hiện tại tâm tình của tất cả mọi người trên thảo nguyên chính là hoang mang trầm trọng, dưới khung cảnh thiên hạ hôn ám như vậy thật khiến người ta có dự cảm không lành.

Và không đợi họ đợi lâu, giữ chừng không vang lên một tiếng thét chói tai, trên bầu trời, dưới mặt đất, trong rừng rậm đều vang lên tiếng hung thú gầm rú, cảnh tượng thật kinh hoàng.

--“ Nhìn kìa, đám mây đó... “.

Một người dường như nhận ra điều gì đó liền chỉ tay vào đám mây đen đang cuồn cuộn phía xa hô lớn.

--“ Nhìn kìa, đó là... Đó là thú triều.... “.

Một người khác nhìn về phía khu rừng rậm kinh hãi la lên, từ đây có thể nhìn thấy một con sóng tạo thành từ cát bụi đang ùn ùn kéo tới, bên dưới là vô vàn những ma thú lúc nhúc, có đến hàng vạn con, còn có thể nhìn thấy không ít người đang chạy ở phía trước, tất cả đều trong tình trạng hoảng loạn tột cùng.

--“ Aaaaaaaa... “.

Bỗng một người trong số họ đau đớn hét lên, quay người nhìn sang chỉ thấy hắn ta đang bị bắt bởi một xúc tua lớn đen xì, mắt hắn ta trợn ngược, miệng ứa máu, xúc tua quái dị kia nuốt chửng hắn rồi nhanh chóng rúc xuống đất.

--“ Thiên quỷ độc trùng... Là thiên quỷ độc trùng..... “.

Một ai đó kinh hãi la lên.

Những xúc tua kia liên tục bắt người, nó từ dưới đất trồi lên nuốt chửng lấy những kẻ xấu số, mọi thứ diễn ra quá bất ngờ khiến cho cục diện trở nên hỗn loạn, tất cả mọi người cuống cuồng né tránh khỏi những xúc tua âm độc đang liên tục trồi lên bắt người, không ít người vận pháp bảo để bay lên, còn những kẻ không thể bay thì chỉ còn cách bỏ chạy.

Tình hình càng lúc càng xấu đi khi họ nhận ra lúc này dù có ở trên không cũng không an toàn khi đám mây đen kia đang dần kéo tới.

--“ Cổ ma phi dực... “.

Một ai đó lại thốt lên trong kinh hãi, đám mây đen đó thực chất là do hàng vạn con chim tạo thành, bọn chúng cứ phát ra những âm thanh chói tai, và đang di chuyển rất nhanh đến chỗ bọn họ.

Vô Minh một mình đứng dưới đất, tay cầm đoạn thủy kiếm không ngừng chém đứt những xúc tua mỗi lần chúng trồi lên, chất nhầy nhụa bên trong chúng cứ liên tục bắn vào người, tanh hôi ghê tởm, hắn vừa chặt chém vừa cùng đoàn người chạy về phía trước, tam nữ hiện tại đã cửi thảm bay bay lên không, tuy vậy họ cũng đang chật vật chống lại lũ chim đang bao vây, tuy đẳng cấp chúng không cao nhưng lại như vô cùng vô tận, đông đúc không kể xiết, cứ liên tục dùng câu mỏ sắc bén mà lao vào người, chỉ cần bất cẩn một chút liền bị chúng xiên chết.

Trên không đã khổ như vậy thế nhưng dưới mặt đất còn khổ hơn gấp bội, vừa phải chống lại những xúc tua vừa phải đối mặt với những con chim hung ác vừa phải đối diện với thú triều đang ùn ùn kéo đến.

Vô Minh một đường chém giết, không ngừng chạy về phía trước, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ phải đối mặt với tình cảnh như vậy, ai có thể đoán được rằng bản thân tham gia vào một cái đại hội lại phải dấn thân vào cục diện nguy hiểm tứ phía, chỉ cần một chút run rẩy liền có thể mất mạng như vậy.

Những xúc tua kia bắt đầu tấn công dữ dội hơn, giống như nó muốn dồn một người vào một chỗ, Vô Minh cũng không ngoại lệ bị ép vào trong đoàn người, hắn cứ thế lùi lại cho đến khi chạm lưng vào một người mới dừng lại, và người ấy không ai khác chính là Tiểu Hàn, hắn và nàng hai người nương tựa vào nhau, tuy sát gần nhau lại không nhận ra nhau khi nguy hiểm tứ bề, họ phải đối mặt với những trận tấn công không ngừng của những hắc điểu và những xúc tua kia.

Và rồi dòng thú triều cũng bắt đầu tràn lan tới, nó như một cơn lũ khủng khiếp, càn quét qua mọi thứ, dẫm bẹp tất cả, người, ma thú, chỉ cần một chút sơ sẩy liền chịu chung số phận, khi cơn lũ thú triều tràn qua chỗ những xúc tua liền bị chúng điên cuồng bắt lấy, tiếng hung thú gầm rống, tiếng la hét thảm thiết, máu văng tung tóe, sương gãy giòn tan thật là một khung cảnh của địa ngục, Vô Minh cũng Tiểu Hàn bị cuốn vào thú triều, Vô Minh sử dụng Càn Khôn Đại Na Di không ngừng ném những ma thú khổng lồ ngăn chặn bước tiến của những ma thú cuồng điên kia thế nhưng lại không có chút tác dụng, thú triều như một cơn đại hồng thủy cuồng nộ càn quét tất cả, nhận ra tình hình không ổn, nếu cứ tiếp tục sẽ không chống đỡ nổi, hắn liền vòng tay ôm lấy eo Tiểu Hàn, vô Tình mà như cố tình hắn dậm chân một cái kéo nàng bay lên không. Bỗng dưng bị nhấc bỗng, nàng chơi với vòng tay ôm lấy hắn, ánh mắt hai người bắt gặp nhau, trong khoảng khắc đó thiên địa như dừng lại, thời gian như ngưng đọng, khung cảnh hỗn loạn chết chóc kia cũng không còn tồn tại, chỉ còn lại hai con người chằm chằm nhìn nhau, khóe mắt cay sè ngấn lệ, đôi môi run rẩy không nói nên lời, trái tim như không còn tồn tại, thời khắc đó tựa như vĩnh hằng.

Tiểu Hàn trái tim đau nhói, vô vàn cảm giác lẫn lộn trong lòng, chỉ biết nhìn vào người nam nhân trước mặt mà cay đắng thốt lên.

--“ Là đệ..... “.

Nàng chỉ có thể thốt lên hai chữ, thế nhưng dường như như nó bao gồm tất cả những tâm tình của nàng lúc này. Vô Minh như chết lặng, đôi mắt gán chặt vào nữ nhân trước mắt, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, hắn run rẩy thốt lên.

--“ Tỷ.... “.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện