Cứ như vậy hắn như một cổ thây ma lảo đảo bước đi, sự đau đớn đã không thể diễn tả bằng lời, nó đã sớm vượt qua sức chịu đựng của một người bình thường, ngay cả những kẻ ý chí kiên định cũng không thể chống nổi, thế nhưng không hiểu sao hắn vẫn cắn răng không thốt lên một lời nào, chỉ có đôi mắt lồ lộ trong hốc mắt là tỏ ra cái nghị lực quật cường không chịu gục ngã.

Càng đến gần những tia sáng của viên châu càng đáng sợ, da thịt trên người hắn cứ liên tục mất đi, theo cái đà này chỉ một chút nữa thôi hắn sẽ chỉ còn là một bộ xương. Từng bước, từng bước, kiên trì không gục ngã, xuyên qua vùng sáng kinh khủng của viên châu rốt cuộc hắn cũng đến được chỗ nó, cánh tay xương thịt bầy nhầy của hắn yếu ớt nhất lên, bàn tay xòe ra sau đó đặt lên viên châu kia, ánh sáng lóe lên chói mắt, một cảm giác thoải mái truyền tới, ý thức từ từ mất đi.

Vô Minh tỉnh lại, hắn nhận ra mình đang ở một nơi xa lạ, bầu trời đỏ như máu, xác chết la liệt khắp nơi, trên trời dưới đất vô số người đang chiến đấu với một cổ ma khí dị thường, không ngừng có người ngã xuống, tất cả chỉ là một màu chết chóc, trên phía cao xa xa hai thân ảnh đang kịch chiến với nhau, một người trong đó chính là lão già mà hắn gặp lúc nãy. sức mạnh của họ có thể nói là phá sông tạc núi, mỗi một chiêu thức điều có thể chấn nát ngàn dặm, bẻ gãy không gian. Họ đánh nhau nhiều ngày đêm không biết mệt mỏi, sau đó người kia thất thế bị lão già đánh rơi xuống đất.

Không gian lại thay đổi, hắn nhìn thấy lão già đang đứng giữa mênh mông đại hải, song thủ nắm lại, miệng đọc pháp quyết, sau đó cơ thể ông phình to ra rồi nổ tung nguồn lực lượng do ông tạo ra hóa thành một bức tường linh khí khổng lồ xẻ đôi cả biển sâu thành hai phần.....

......................

Ư...

Vô Minh từ từ mở mắt, hắn cảm thấy cơ thể mệt mỏi rã rời như vừa làm việc quá sức, toàn thân đau nhức, đầu óc lân lân. Yếu ớt chống tay ngồi dậy, hắn phát hiện viên Huyễn Thần châu kia đang nằm gọn trên tay mình tỏa ra ánh sáng nhu hòa.

--“ Vô Minh chàng không sao chứ... “.

Tiểu Hàn nhìn thấy Vô Minh vừa tỉnh lại thì vui mừng reo lên, vừa định chạy vào thì nhớ lại bức tường vô hình kia nên dừng lại.

--“ Nàng sao vậy... “.

Vô Minh nhìn thấy nàng biểu hiện lạ bèn hỏi.

--“ Ở đây có cấm chế thiếp không vào được.. “.

Nàng có vẻ khó chịu nói.

--“ Vậy sao... Để ta xem thử... “.

Nói đoạn hắn loạng choạng đứng dậy sau đó bước ra phía cửa chỗ nàng đang đứng, thật kì lạ hoàn toàn không có gì chặng đường, hắn cứ thế nhẹ nhàng bước ra.

--“ Có gì đâu.. “.

Vô Minh ngạc nhiên hỏi.

--“ Sao lại như vậy, rõ ràng là có gì đó đã đẩy thiếp ra mà..”.

Tiểu Hàn cũng không hiểu chuyện gì nói.

--“ Nàng đó có phải đang nói mớ không... “.

Hắn nhìn nàng mỉm cười.

--“ Làm gì có... “.

Nàng nhíu mày đáp.

--“ Thôi được rồi.. Nàng không sao chứ... “.

Hắn quan tâm hỏi.

--“ Thiếp không sao.. Còn chàng, lúc này thấy chàng bất tỉnh làm thiếp vô cùng lo lắng... “.

Nàng ánh mắt tràn đầy quan tâm lo lắng nói.

--“ Làm nàng lo lắng rồi... “.

Hắn đưa tay vuốt ve mái tóc mượt mà của nàng nói.

--“ Đây là... “.

Nàng chỉ tay vào viên châu trong tay hắn tò mò hỏi.

--“ Cái này sao, là một bảo vật... “.

Hắn mỉm cười đáp.

--“ Bảo vật... “.

Nàng ngạc nhiên mở to mắt nhìn viên châu màu trắng kia nói.

--“ Ừm, lát nữa sẽ nói cho nàng nghe sau, giờ ta cần có thời gian để luyện hóa nó.. “.

Hắn ném viên châu lên không rồi lại chộp lấy, miệng vui vẻ nói.

--“ Ừm... “.

Nàng gật đầu đồng ý rồi cùng hắn đi đến một góc động, nàng đứng hộ pháp bên ngoài còn hắn thì ngồi tọa thiền bên trong, viên châu dần dần tan vào lòng bàn tay hắn.

..................

Bên trên mặt đất, thời gian mọi người tham đại hội đã qua năm ngày, sau khi những biến loạn thú triều qua đi tất cả lại trở lại với cuộc tranh giành, số người không ngừng giảm xuống, cuộc chiến đang tiến vào đỉnh cao.

--“ Khốn kiếp lũ đê tiện các ngươi... Các ngươi muốn sao... “.

Mị Uyển nghiến răng tức giận nói, nàng cùng với Bích Ngọc và Song Nhi đang bị bao vây bởi một tốp nam nhân sáu bảy tên, tên nào tên nấy nét mặt dâm dê nhìn tam nữ với cặp mắt thèm thuồng.

--“ Hắc hắc, mỹ nhân à, chỉ cần các nàng chịu vui vẻ cùng bọn ta vài hôm bọn ta hứa sẽ không làm hại các nàng đâu... “.

Một tên trong đám giở giọng đê tiện nói.

--“ Loạn ngôn, bọn ta há để cho bọn cẩu nam nhân các người muốn làm gì thì làm, hai muội chúng ta liều mạng với chúng.. “.

Mị Uyển giọng ngữ tức giận nhìn về phía nhị nữ phía sau mạnh mẽ quát lên, hai nàng tuy sợ hãi nhưng vẫn thủ thế xông lên quyết một phen sống chết với đám nam nhân kia.

Mấy tên kia giọng điệu là vậy thế nhưng khi ra tay thì chẳng có một chút thương hoa tiết ngọc, mỗi lần xuất chiêu đều là độc thủ dồn các nàng vào thế bí, Song Nhi Bích Ngọc tuy tu vị không kém thế nhưng lấy ít chọi nhiều các nàng vẫn là chống không nổi, nhiều lần thất thế, Mị Uyển thấy vậy liền bấm bụng bảo hai nàng chạy trước còn mình thì ở lại cản đường, tuy hai nàng không muốn nhưng vẫn đồng ý liền chia nhau bỏ chạy.

--“ Ế.. Mỹ nhân đừng chạy chứ.. “.

Mấy tên đó nhìn hai nàng bỏ chạy nào có buông tha, bốn tên chia làm hai đường tiếp tục đuổi theo, Mị Uyển ở lại lấy một cân ba,dù cố gắng giở ra tất cả thủ đoạn vẫn không chống nổi, rốt cuộc bị trúng một chưởng ngã nhào xuống đất, bị thương đến ói cả máu tươi, mấy tên nam nhân kia đâu hề có chút thương xót thấy nàng như vậy liền như con thú hung hăng nhào lại xé lấy y phục trên người nàng, tàn bạo đem nàng chà đạp không thương tiếc mặc cho nàng đau đớn la hét.

Song Nhi, Bích Ngọc cũng không hề nhẹ nhõm bị bốn tên kia hung hăng truy đuổi sắp sửa bị tóm được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện