Đừng nhìn Tuyết Cơ bay bình thản mà nhầm, mặt nàng cũng đỏ tới ang tai, loại sự tình bất đắc dĩ này, nàng cũng không làm được. Vài ngày trước, nàng phụng mệnh đến Tiểu Đông châu truy kích phản đồ giết chết hộ pháp, đoạt bảo của Huyết Ảnh tông.

Huyết Diệu thạch mà phản đồ và hộ pháp của bổn tông giết người cướp được, sau đó phản đồ tham Huyết Diệu thạch đã liên thủ ám toán hộ pháp. Vốn dĩ đã cao chạy xa bay, nhưng biết tin bảo vật xuất thế, mới dự tính làm địa thử. Hộ pháp trước khi chết đã dùng ngụm chân nguyên cuối cùng gửi đi mật tín.

Sau khi chưởng môn Huyết Ảnh tông nhận được tin, lập tức giận giữ phái ra bốn tên cao thủ, truy giết phản đồ, cuối cùng bị Tuyết Cơ đến Tiểu Đông châu trước phát hiện, bức cung nữ phản đồ xong, mới biết tin Huyết Diệu thạch đã rơi vào tay Tây Môn Soái của ma giáo.

Tuyết Cơ lập tức truy tìm Tây Môn Soái, cuối cùng bị Tây Môn Soái dẫn dụ tới dãy Cửu Lang sơn, Tây Môn Soái dùng ngôn từ chuẩn xác, nói Huyết Diệu thạch đã rơi vào tay Lâm Phiền, Tuyết Cơ mới nửa tin nửa ngờ lục soát Lâm Phiền mấy lần, không thu hoạch được gì, vừa xấu hổ vừa giận dữ, chỉ hận không thể chém chết Tây Môn Soái ngay tại chỗ.

Bây giờ Tây Môn Soái cũng đã trốn vào dãy Cửu Lang sơn, Tuyết Cơ không dám truy đuổi, mặc dù cao thủ ở Cửu Lang sơn không nhiều, nhưng là nơi chính đạo tu tập, nghiêm khắc mà nói, dưới vòm trời của mười hai châu, tà phái không có phần thắng khi đối chọi chính diện với chính đạo và ma đạo. Mà Tây Môn Soái cũng không tính là tà phái, cho nên hắn nhiều nhất chỉ có thể xem là tán nhân bị ma giáo đuổi giết.

Tuyết Cơ tìm một sơn động ở ngoài dãy Cửu Lang sơn, lẳng lặng đả tọa, trước mắt thế lực đơn bạc, chỉ có thể đợi cao thủ khác đến, Tuyết Cơ đoán chắc sau khi Tây Môn Soái cướp Huyết Diệu thạch, còn ở lại Cửu Lang sơn, tất có mưu đồ, nếu không thì đã sớm chạy trốn rồi.

Tây Môn Soái: Nếu như bổn soái thực sự đoạt được Huyết Diệu thạch, nhất định đã chạy trốn, cứ dùng cái đầu heo của ngươi mà nghĩ đi, bổn soái không chạy có nghĩa là bổn soái không đoạt được Huyết Diệu thạch.

Tuyết Cơ yên lặng ngồi, là thành viên duy nhất không tu hành Huyết Ảnh đại pháp, nàng không khác biệt ma đạo quá lớn. Đường chủ Trúc Kiếm đường vốn là người của ma giáo, vì bị ma giáo trách phạt việc để trọng tội đào thoát, lại thêm được chưởng môn Huyết Ảnh tông cứu, mới gia nhập Huyết Ảnh tông. Nàng thông minh tuyệt đỉnh, khinh thường học tập Huyết Ảnh đại pháp, cuối cùng sáng lập Trúc Kiếm đường, cho nên Trúc Kiếm đường mới có chút khác biệt so với những tà phái khác.

Bóng đêm buông xuống, xung quanh trở nên yên tĩnh, hàng lông mày Tuyết Cơ nhíu chặt, có người xâm nhập cấm chế do mình bố trí… Lại rời đi rồi… Là đi ngang qua ư? Không tốt! Tuyết Cơ kinh hãi, ba mươi mấy cao thủ tạo thành hình tròn xâm nhập cấm chế do mình bố trí, làm sao biết được? Chẳng lẽ Tây Môn Soái muốn mượn đao giết người?

Linh Tê phù, đặt phù chú trên người đối phương, có thể cảm giác được địa điểm của đối phương. Khoảng cách tỉ lệ thuận với tu vi, phù chú là phàm phẩm, mà vật phàm thì không thể cảm giác được, lúc Tuyết Cơ lột quần áo của Lâm Phiền, hắn đã lặng lẽ hạ độc thủ. Sau đó lấy ra chiêu bài của Vân Thanh môn, lập tức có người chính đạo và tán nhân gia nhập, thế tới dồn dập.

- Hướng đông nam.

Thanh âm của Tây Môn Soái truyền đến bên tai Tuyết Cơ.

Ta dựa vào cái gì mà tin tưởng ngươi? Tây Môn Soái ngưng tụ chân khí truyền âm đến, mà Tuyết Cơ lại không biết phương vị của Tây Môn Soái, nên không thể truyền lời của mình.

Tây Môn Soái nói:

- Ta lừa ngươi, ngươi chết. Ta không lừa ngươi, ngươi sống.

Không sai, đây là chân lý, Tuyết Cơ còn chưa tự đại đến mức có thể giết ra từ vòng vây, vì vậy lập tức bay về phía đông nam.

Tại hướng tây bắc, Lâm Phiền cầm một tấm phù chú trên tay, nhíu mày nói:

- Kỳ quái, đột nhiên không thấy nữa.

Bạch Mục thu lại đồng tiền trên tay, nói:

- Là phương pháp đảo ngược càn khôn… Đông nam.

Rất nhanh có người hét lớn:

- Tà nhân!

Phía đông nam không ngừng vang lên thanh âm xé gió và tiếng bảo kiếm va chạm. Ban đêm không ảnh hưởng tới thị lực của người tu chân, nhưng vì cách trở đỉnh núi, nên cũng không rõ tình huống lắm, cũng chứng thực đối phương cố ý chiến đấu dưới tầng trời thấp, đảo loạn trận thế bao vây.

Tây Môn Soái che mặt, lấy vòng càn khôn ra, đánh bay ba thanh bảo iếm.

Một tên đệ tử mắng:

- Tây Môn Soái, tên ma đầu ngươi, không ngờ trợ giúp tà nhân. Đừng tưởng che mặt là không nhận ra pháp bảo của ngươi.

Tây Môn Soái trong lúc cấp bách mới nói:

- Ta không phải Tây Môn Soái (đẹp), ta là Nam Quách Sửu (xấu).

Một tên tản nhân quát:

- Tây Môn Soái là tiểu nhân vô sỉ.

Tây Môn Soái hô:

- Tây Môn Soái là tiểu nhân vô sỉ.

- …

Ngươi thắng, tổng thể thực lực của đệ tử chính đạo và tán nhân mạnh hơn Tây Môn Soái và Tuyết Cơ, thế nhưng những phương diện khác quả thực không bằng Tây Môn Soái.

Tây Môn Soái sốt ruột hỏi:

- Đúng hay không?

- Đúng.

Tuyết Cơ một mực không lên tiếng trả lời một câu, sau đó đem một trăm lẻ tám thanh trúc kiếm tập kích đối thủ ở gần đó, mọi người chuẩn bị chống đỡ đợt tiến công thứ hai, không ngờ toàn bộ trúc kiếm nổ mạnh trên không trung, hóa thành một đạo cường quang khiến mọi người không thể mở mắt, mọi người đều lùi về phía sau né tránh, quấy nhiễu những người từ phía sau xông tới, hiện trường trở nên hỗn loạn. Đợi đến khi hỗn loạn chấm dứt, mọi người nhìn lại, nào còn bóng dáng Tuyết Cơ và Tây Môn Soái đâu nữa.



Dưới chân đám đệ tử chính đạo có một khe nứt, Tây Môn Soái và Tuyết Cơ ẩn thân bên trong, bế chặt khí tức. Tây Môn Soái đoán rằng trong dãy Cửu Lang sơn này, ngoại trừ Hỏa Long Chân Nhân ra, không còn người nào có tu vi cao hơn bọn họ, bản thân bế tức thì người khác không thể nào tìm ra vị trí của mình. Mà Hỏa Long Chân Nhân đã bị đánh lén trọng thương, cũng đã quay trở về Hỏa Long quật.

Tây Môn Soái dùng ngón tay vẽ trận trên mặt đất, Tuyết Cơ nhìn Tây Môn Soái, Tây Môn Soái giải thích:

- Bọn họ phá Đảo Ngược Càn Khôn đại pháp của ta, Vân Thanh môn có một tên đệ tử mà ta luôn cho rằng là vô dụng, nhưng hắn lại là cao thủ thần toán kỳ môn.

Tuyết Cơ không nói hai lời, lấy ra một tấm khăn lụa gần như trong suốt, che phủ lấy hai người, Tây Môn Soái mừng rỡ, nói:

- Khăn Như Ý.

Khăn Như Ý có thể hoàn toàn che giấu hành tích, là pháp bảo do Cung Khí pháp môn của thượng Cửu Cung ma giáo luyện chế.

- Hừ, xem như ngươi biết hàng.

Đây là thứ mà đường chủ của Trúc Kiếm đường truyền thụ cho Tuyết Cơ.

- Này, Tuyết Cơ, bổn soái mạo hiểm thân bại danh liệt tới cứu ngươi, ngươi tỏ thái độ gì vậy?

Tây Môn Soái vô cùng bất mãn.

- Ngươi gạt ta chuyện Huyết Diệu thạch ở trên người Lâm Phiền.

Tây Môn Soái hỏi lại:

- Chẳng lẽ không phải?

- Không phải.

Tây Môn Soái hít một hơi khí lạnh, nói:

- Oa, tiểu quỷ này quả nhiên có chút môn đạo.

Tuyết Cơ hỏi:

- Tại sao ngươi lại cứu ta?

Tây Môn Soái nói:

- Nghe nói Đường quy (quy củ) của Trúc Kiếm đường Huyết Ảnh tông các ngươi có ân tất báo?

- Đã biết ngươi không có lòng tốt gì mà, được, muốn ta làm gì?

Tuyết Cơ hỏi.

Tây Môn Soái nói:

- Ta muốn Huyết Diệu thạch.

- Huyết Diệu thạch không phải trên tay ngươi sao?

- Bổn soái không lừa ngươi, nhưng mà… Ta quả thực có chút đau đầu đối với tên Lâm Phiền này, bốn tên đệ tử Vân Thanh môn đều có bản lĩnh độc đáo riêng, ta hoài nghi còn có cao thủ trong sư môn âm thầm bảo vệ bọn họ ra ngoài lịch lãm, cho nên ta cần ngươi hỗ trợ.

Tuyết Cơ quay đầu nhìn Tây Môn Soái một hồi, nói:

- Huyết Diệu thạch tuyệt đối không nằm trên người Lâm Phiền.

- Ta biết, hắn giấu đi rồi.

- Dừng…

Tây Môn Soái lắc đầu, nói:

- Tuyết Cơ, đừng trách bổn soái không nhắc nhở ngươi, tên gia hỏa Lâm Phiền này, không phải đệ tử chính đạo bình thường đâu.

- …

Tây Môn Soái thấy Tuyết Cơ còn chưa tin, nhíu mày nói:

- Ngươi sờ trên người ngươi xem, có phải có thêm thứ gì không?

- Thứ gì?

- Ta cũng không biết, nhưng người chính đạo có thể tới tìm ngươi, nhất định là nhờ thứ gì đó.

Tuyết Cơ nửa tin nửa ngờ sờ trên người, sau đó từ quần áo sau lưng lấy ra một tấm phù chú, Tuyết Cơ không thể tin nổi thốt lên:

- Linh Tê phù? Từ khi nào thì bị dán lên người ta?

- Dừng, tà phái… bị bán còn giúp người khác đếm tiền.

Tây Môn Soái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lắc đầu lẩm bẩm, đột nhiên linh cơ chợt động, nói:

- Tên Lâm Phiền này tự cho là thông minh, ta có một biện pháp có thể bắt được hắn. Tuyết Cơ, phải nhớ rõ ân cứu mạng đó.

- Hừ!

Tuyết Cơ nói:

- Được, nếu như ngươi có thể lấy được Huyết Diệu thạch, bổn hộ pháp không đuổi theo ngươi nữa. Ngươi định bắt Lâm Phiền bằng cách nào?

Nàng đã tin tưởng đến năm phần, chẳng qua nghĩ tới biểu hiện và pháp thuật của Lâm Phiền, quả thật khiến nàng không thể tin tưởng hoàn toàn lời nói của Tây Môn Soái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện