" Các em mở sách Ngữ Văn ra trang 32 "
2 tiết Ngữ Văn đầy mệt mỏi cuối cùng cũng kết thúc.

Vừa mới bắt đầu giờ ra chơi, tiếng chuông tin nhắn điện thoại nó vang lên, nó lấy điện thoại ra, đó là tin nhắn của Phương Yến - đứa bạn thân học trường cũ của nó.

Cái điện thoại của nó là chiếc iphone 5 cũ bị nứt màn hình, nhìn vô cùng tàn, điều này đã thu hút mấy đứa con gái đến bàn của nó để sân si, 1 trong số đó nói :
" Chào cậu, mình là Trịnh Minh My "
" Chào cậu, mình là Xuân Nghi " nó cũng vui vẻ trả lời.
" Điện thoại cậu mua ở đâu vậy? nhìn nó tàn quá, hahaha " Minh My nói xong rồi cười, cả đám con gái cũng cười theo.
" Mua ở đâu không liên quan đến cậu, nó tàn như thế nào cũng không liên quan đến cậu " nó bình tĩnh trả lời rồi bỏ điện thoại vào trong hộp tủ, sau đó lấy sách Toán ra học.

" Haha, đồ nghèo bần như mày cũng được học ở trường này hả? với lại tao nghe đồn hồi sáng mày đi cùng Hàn thiếu gia? mày là cái thá gì chứ? " Minh My khoanh tay trước ngực, hất cằm về nó thách thức.
Nó im lặng không trả lời, điều này làm cho tụi nó tức điên : " mày dám không trả lời tao hả? mày biết tao là ai không? " Minh My nói xong rồi tức giận giật lấy cái điện thoại từ hộp tủ nó vứt xuống đất, dùng chân dẫm lên.
Nó đứng lên, xô Minh My ra rồi cầm điện thoại lên giấu vào trong người, với nó cái điện thoại này vô cùng quan trọng, trong đó chỉ còn lại tấm hình nó chụp chung với bà ngoại với mẹ nó, với lại cái điện thoại này mẹ nó đã tặng cho nó.

Nó xô Minh My ra khiến Minh My té nhào ra phía sau, tụi con gái thấy vậy liền chạy lại đỡ Minh My lên, miệng không ngừng chửi rủa nó : " đồ chó chết, mày làm cái trò gì vậy hả?? "
Minh My lúc này vô cùng tức giận, đứng lên rồi đi tới Xuân Nghi, đưa tay lên định tán cho nó xéo quai hàm, nhưng chưa kịp tán thì có 1 bàn tay to chụp tay Minh My lại, không ai khác đó chính là Hàn Thất Bát, vốn dĩ định lên rủ Xuân Nghi đi ăn cơm, không ngờ lại gặp cái cảnh này.
Hắn nhíu mày rồi nói với giọng vô cùng đáng sợ :
" Muốn chết à? Có giỏi lại đây mà tát tôi " nói xong hắn hất tay Minh My ra bằng lực vô cùng mạnh, khiến tay Minh My bị trật luôn cả khớp.
" Anh Thất Bát, huhu em đau..


em đau quá " ả ta nói với giọng ỏng ẻo ẻo lả, vừa ôm tay vừa khóc nức nở.
" CÚT " hắn quát vào mặt tụi con gái, khiến tụi nó hoảng sợ bỏ chạy ra ngoài.
Đôi mắt có thể giết người của hắn khi nhìn qua Xuân Nghi thì lại diệu dàng đến lạ thường.
" Đi, xuống ăn cơm " hắn nói xong rồi kéo nó đi trước rất nhiều ánh mắt trầm trồ của mọi người.
" Cảm ơn anh " nó nhẹ giọng nói, đây là lần đầu tiên nó được 1 người đàn ông bảo vệ, trước đây khi nó bị bắt nạt ở trường thì chỉ có mẹ lên trường bảo vệ nó, còn ba nó thì không thèm quan tâm.
Ngồi ở căn tin trường, nó cầm chiếc điện thoại lên xem, may ra vẫn chưa bị hư.

Thấy nó không ăn cơm mà cứ cầm cái điện thoại mà nhìn, hắn thắc mắc hỏi :
" Em ăn cơm đi, sao lại cầm cái điện thoại làm gì, bỏ đi, chút nữa tôi mua cho em cái điện thoại mới "
" Không được, trong đây có hình của mẹ và bà ngoại em " nó nói xong thì mắt bỗng rưng rưng, mỗi khi nhắc đến mẹ và bà nó thì cảm xúc của nó cứ như được đẩy lên cao.
" Ăn cơm đi sắp vào tiết rồi "
" Em biết rồi ".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện