"Chúng ta thường đặt cơm ở ngoài ăn, có lúc nào từng qua ăn loại hộp cơm hồng trắc này?
"Đạo diễn Hứa mời cơm, mạnh tay mời cũng chưa chắc."
Thẩm sư huynh gật gật đầu, chỉ cho rằng Tô Phách lấy nhầm thật ~~ người đàn ông thần kinh thô về những chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi cũng không bắt bẻ nhiều.
Anh ta nhìn thấy gì đó, bật cười nói: "Nhìn Hứa tiểu thư ăn cơm mà cứ nhíu mày, há chẳng phải đồ chúng ta ăn là thức ăn của cún à?"
TôPhách cũng liếc nhìn về phía Thanh Tranh, chỉ thấy cô ngồi trên băng ghế dài ăn chậm rì rì. Anh lại nhìn hộp thức ăn trong tay mình, trước khi ăn, cũng không nghĩ vùi vị ngon như thế, anh chỉ nghĩ là một phần cơm hộp tự mang bình thường.
Anh lôi điện thoại ra lướt lướt, hỏi: "Tôi đặt chút bánh ngọt sau khi ăn, có muốn ăn gì không?"
Thẩm Già Lặc nói: "Cái gì tôi cũng ăn được hết."
"Tôi đặt nhiều một chút, mọi người ăn cùng luôn."
Sau bữa trưa, Thanh Tranh nhận được đồ ngọt và nước hoa quả người ta phát cho, nói là Tô Phách mời, vừa khéo cô muốn ăn chút đồ ngọt, cơm lúc nãy cô thấy hơi mặn.
ThanhThanh vẫn luôn biết diễn viên Hí khúc luyện tập rất vất vả, mặc dù bây giờ không đến mức giống nhóc trọc đầu ⟪Bá Vương Biệt Cơ⟫ trên tivi, nhưng chịu liên lụy khẳng định không ít. Nhưng biết và tận mắt nhìn thấy lại không giống nhau, một động tác lằng nhằng tới lui mười mấy lần, một câu từ trước sau lặp đi lặp lại mười mấy lần, chỉ để tìm ra điểm tốt nhất. Loại mệt nhọc ấy tích lũy tưng chút từng chút một, nhưng thẳng cho tới lúc nhìn thấy người sắp sụp đổ, diễn viên vẫn phải tiếp tục cố gắng làm lại từ đầu.
Bởi vì chiều hôm nay chủ yếu là thầy của Tiểu Sinh (vai nam trong hí khúc) tới, cho nên người khác còn có thời gian nghỉ ngơi, riêng Tô Phách vẫn phải luyện tập suốt buổi. Thanh Tranh dán mắt nhìn chằm chằm anh cả buổi chiều, cứ thế say sưa nhìn. Điều hòa trong phòng đang mở, mà bộ trang phục luyện tập vẫn có thể thấm mồ hôi ướt sủng.
Tầmtan ca, Chú hai Hứa nhìn cháu gái cười hỏi: "Lúc nãy chú thấy cháu nhìn rất chuyên chú, có phải cảm thấy hứng thú rồi không?"
"Dạ, có chút chút."
"Thích là được rồi. Chú còn lo cháu hoàn toàn không thích Côn khúc, mặt sau công việc có tiêu tốn sức lực, cũng không vui vẻ." Lúc hai người sắp bước tới xe, đạo diễn Hứa lại thuận miệng hỏi một câu: "Bằng lái xe cháu vẫn chưa thi đậu à?"
"Dạ thi đậu rồi." Nhưng không dám lái, nhắc tới bằng lái xe, Thanh Tranh chỉ đọc một ngày tài liệu đã thi đậu phần thi viết, nhưng phần thi thực hành phải thi ba lần mới miễn cưỡng thông qua.
Côbuồn rầu nói: "Huấn luyện viên trong trường dạy lái xe thành tâm kiến nghị cháu, bảo cháu đem bằng lái bỏ trong nhà làm cảnh được rồi, không nên phát huy tác dụng của nó, tránh tới lúc đó lại gây ra một đống tác dụng phụ.
Chú hai Hứa nghe xong bật cười ha hả.
Sau đó Thanh Tranh đang định lái xe, thì bị sư đệ lôi kéo cô làm quen trước đó kéo lại, bây giờ cô nhớ tên của cậu nhóc này rồi, tên Lâm Nhất.
Lâm Nhất đưa cho cô một chiếc túi vải trắng tinh, một mặt bày ra vẻ "Hình như tôi biết được một chuyện gì đó ghê gớm lắm", nói: "Anh Tô bảo tôi đưa cho cô."
"Đồ gì?" Liếc nhìn vào bên trong, là hộp cơm của cô.
"Anh Tô nói đã rửa sạch sẽ rồi."
"Ồ, cảm ơn nhé..."
"Vậy tôi đi đây." Nói xong nhanh như chớp chạy mất tiêu.
Đợi cô vừa lên xe, chú hai Hứa liền hỏi ngay: "Anh Tô? Tô Phách à? Cậu ta tặng cháu đồ gì?"
Không phải tặng, mà là...
Chuyện này phải nói thế nào giờ nhỉ? Song chú hai Hứa đã nghĩ xa tít mù khơi rồi: "Không phải Tô Phách đang theo đuổi cháu chứ, Tranh Tranh?"
"Không phải!"
Đợivề tới nhà, Thanh Tranh cầm hộp đi vào nhà bếp, tiện tay mở ra, chợt phát hiện ra bên trong có một bức thư, cô không nhịn được hãi hùng khiếp sợ, nghĩ ngợi lung tung, không phải chứ...
Cô vô cùng hồi hộp mở bức thư, bên trong đặt hai tờ tiền đỏ chói.
"..."
Có ý gì?
Là phí cảm ơn à?
Hay là phí cảm ơn ngày mai làm thêm một phần cơm nữa? Dù sao cũng có hai tờ.
~Hết chương 14~
ChenLuan: Nội dung mỗi chương được tác giả tách ra rồi đăng chương khá ngắn, mình chỉ dịch theo từng chương tác giả đăng tải, nên cả nhà có gì thông cảm nhé ;)
"Đạo diễn Hứa mời cơm, mạnh tay mời cũng chưa chắc."
Thẩm sư huynh gật gật đầu, chỉ cho rằng Tô Phách lấy nhầm thật ~~ người đàn ông thần kinh thô về những chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi cũng không bắt bẻ nhiều.
Anh ta nhìn thấy gì đó, bật cười nói: "Nhìn Hứa tiểu thư ăn cơm mà cứ nhíu mày, há chẳng phải đồ chúng ta ăn là thức ăn của cún à?"
TôPhách cũng liếc nhìn về phía Thanh Tranh, chỉ thấy cô ngồi trên băng ghế dài ăn chậm rì rì. Anh lại nhìn hộp thức ăn trong tay mình, trước khi ăn, cũng không nghĩ vùi vị ngon như thế, anh chỉ nghĩ là một phần cơm hộp tự mang bình thường.
Anh lôi điện thoại ra lướt lướt, hỏi: "Tôi đặt chút bánh ngọt sau khi ăn, có muốn ăn gì không?"
Thẩm Già Lặc nói: "Cái gì tôi cũng ăn được hết."
"Tôi đặt nhiều một chút, mọi người ăn cùng luôn."
Sau bữa trưa, Thanh Tranh nhận được đồ ngọt và nước hoa quả người ta phát cho, nói là Tô Phách mời, vừa khéo cô muốn ăn chút đồ ngọt, cơm lúc nãy cô thấy hơi mặn.
ThanhThanh vẫn luôn biết diễn viên Hí khúc luyện tập rất vất vả, mặc dù bây giờ không đến mức giống nhóc trọc đầu ⟪Bá Vương Biệt Cơ⟫ trên tivi, nhưng chịu liên lụy khẳng định không ít. Nhưng biết và tận mắt nhìn thấy lại không giống nhau, một động tác lằng nhằng tới lui mười mấy lần, một câu từ trước sau lặp đi lặp lại mười mấy lần, chỉ để tìm ra điểm tốt nhất. Loại mệt nhọc ấy tích lũy tưng chút từng chút một, nhưng thẳng cho tới lúc nhìn thấy người sắp sụp đổ, diễn viên vẫn phải tiếp tục cố gắng làm lại từ đầu.
Bởi vì chiều hôm nay chủ yếu là thầy của Tiểu Sinh (vai nam trong hí khúc) tới, cho nên người khác còn có thời gian nghỉ ngơi, riêng Tô Phách vẫn phải luyện tập suốt buổi. Thanh Tranh dán mắt nhìn chằm chằm anh cả buổi chiều, cứ thế say sưa nhìn. Điều hòa trong phòng đang mở, mà bộ trang phục luyện tập vẫn có thể thấm mồ hôi ướt sủng.
Tầmtan ca, Chú hai Hứa nhìn cháu gái cười hỏi: "Lúc nãy chú thấy cháu nhìn rất chuyên chú, có phải cảm thấy hứng thú rồi không?"
"Dạ, có chút chút."
"Thích là được rồi. Chú còn lo cháu hoàn toàn không thích Côn khúc, mặt sau công việc có tiêu tốn sức lực, cũng không vui vẻ." Lúc hai người sắp bước tới xe, đạo diễn Hứa lại thuận miệng hỏi một câu: "Bằng lái xe cháu vẫn chưa thi đậu à?"
"Dạ thi đậu rồi." Nhưng không dám lái, nhắc tới bằng lái xe, Thanh Tranh chỉ đọc một ngày tài liệu đã thi đậu phần thi viết, nhưng phần thi thực hành phải thi ba lần mới miễn cưỡng thông qua.
Côbuồn rầu nói: "Huấn luyện viên trong trường dạy lái xe thành tâm kiến nghị cháu, bảo cháu đem bằng lái bỏ trong nhà làm cảnh được rồi, không nên phát huy tác dụng của nó, tránh tới lúc đó lại gây ra một đống tác dụng phụ.
Chú hai Hứa nghe xong bật cười ha hả.
Sau đó Thanh Tranh đang định lái xe, thì bị sư đệ lôi kéo cô làm quen trước đó kéo lại, bây giờ cô nhớ tên của cậu nhóc này rồi, tên Lâm Nhất.
Lâm Nhất đưa cho cô một chiếc túi vải trắng tinh, một mặt bày ra vẻ "Hình như tôi biết được một chuyện gì đó ghê gớm lắm", nói: "Anh Tô bảo tôi đưa cho cô."
"Đồ gì?" Liếc nhìn vào bên trong, là hộp cơm của cô.
"Anh Tô nói đã rửa sạch sẽ rồi."
"Ồ, cảm ơn nhé..."
"Vậy tôi đi đây." Nói xong nhanh như chớp chạy mất tiêu.
Đợi cô vừa lên xe, chú hai Hứa liền hỏi ngay: "Anh Tô? Tô Phách à? Cậu ta tặng cháu đồ gì?"
Không phải tặng, mà là...
Chuyện này phải nói thế nào giờ nhỉ? Song chú hai Hứa đã nghĩ xa tít mù khơi rồi: "Không phải Tô Phách đang theo đuổi cháu chứ, Tranh Tranh?"
"Không phải!"
Đợivề tới nhà, Thanh Tranh cầm hộp đi vào nhà bếp, tiện tay mở ra, chợt phát hiện ra bên trong có một bức thư, cô không nhịn được hãi hùng khiếp sợ, nghĩ ngợi lung tung, không phải chứ...
Cô vô cùng hồi hộp mở bức thư, bên trong đặt hai tờ tiền đỏ chói.
"..."
Có ý gì?
Là phí cảm ơn à?
Hay là phí cảm ơn ngày mai làm thêm một phần cơm nữa? Dù sao cũng có hai tờ.
~Hết chương 14~
ChenLuan: Nội dung mỗi chương được tác giả tách ra rồi đăng chương khá ngắn, mình chỉ dịch theo từng chương tác giả đăng tải, nên cả nhà có gì thông cảm nhé ;)
Danh sách chương