“Không được, mỗi ngày chỉ có thể hôn một cái thôi,” Vương Tiểu Thanh che miệng không cho anh hôn.
“Vậy thì thôi, sáng mai anh đến hôn,” Trương Vũ dõng dạc nói, anh nói câu này xong, đến một người cởi mở như Vương Tiểu Thanh cũng phải thấy ngượng ngùng.
“Đồ lưu manh~” Vương Tiểu Thanh đẩy Trương Vũ ra khỏi cửa, rồi quay vào nhà.
Tại điểm thanh niên trí thức, Hoàng Cẩm nói với Chương Giang Bắc mình
đi vệ sinh, rồi mang theo quà đến nhà trưởng thôn.
Đến cửa nhà trưởng thôn, Hoàng Cẩm nhìn món quà trong tay mình, thấy cũng không nhẹ.
Một cân thịt ba chỉ, hai cái chân giò, một cân đường, một cân bánh trứng, hai chai rượu.
“Trưởng thôn, chú có ở nhà không?”
“Có đang ở nhà đây.” Trưởng thôn đang ngồi uống trà trong nhà.
“Là cháu, Hoàng Cẩm, cháu mang chút quà đến biếu chú,” Hoàng Cẩm bước vào đặt quả lên bàn.
“Ôi chao, cháu xem kìa, đến thì đến thôi, mang quà cáp làm gì chứ, bà nó ơi, pha trà đi,” trưởng thôn lấy ghế cho Hoàng Cẩm ngồi.
“Không cần khách sáo đâu chú, hôm nay cháu đến là muốn cùng chú nói chuyện về suất đại học Công Nông Binh.”
Hoàng Cẩm gãi đầu ngượng ngùng.
“Haiz, chú biết rồi, thanh niên trí thức bọn cháu cũng không dễ dàng gì, từ xa đến dây làm nông, ăn không ngon, ngủ không yên, tự nhiên là muốn trở về thành phố, hơn nữa lần này là đi học đại học, là một cơ hội tốt.”
Trưởng thôn đoán không sai. đại học Công Nông Binh chính là một cái bánh thơm ngon trong mắt các thanh niên trí thức.
“Trưởng thôn, chú thấy cháu có cơ hội không?” Hoàng Cầm đi thẳng vào vấn đề.
“Cháu đương nhiên là có cơ hội, thế này nhé, ý của cháu chú hiểu rồi, chỉ tiêu này cần cán bộ trong thôn cùng nhau quyết định, cơ hội của cháu vẫn rất lớn.”
Trưởng thôn vẽ một cái bánh lớn cho Hoàng Cẩm, Hoàng Cẩm vui vẻ ra về, trưởng thôn nói cơ hội của mình rất lớn.
Về đến điểm tri thức, Chương Giang Bắc đang nằm nghỉ trên giường, cũng không hỏi Hoàng Cẩm đi đâu, Hoàng Cầm cũng không nói, cầm quần áo đi tắm.
Hoàng Cẩm vừa ra khỏi cửa, Chương Giang Bắc liền ngồi dậy, mang theo quà đi ra ngoài.
Đến nhà trưởng thôn, trưởng thôn đang cùng vợ xem quà mà Hoàng Cẩm mang
đến.
“Ôi chao, thanh niên trí thức Hoàng thật hào phóng, ông nó à, lần này ông làm đúng rồi. Trước đây cho người trong thôn, họ chỉ nói miệng cho hay thôi, chẳng có quà cáp gì, ông xem cái này...”
Vợ trưởng thôn còn chưa nói hết câu đã bị giọng Chương Giang Bắc cắt ngang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Trưởng thôn, thím, hai người ngủ chưa?” Chương Giang Bắc gõ cửa.
“Chưa ngủ đâu, vào đi,” vợ trưởng thôn ôm quà đi.
“Trưởng thôn, cháu mang chút quà đến biếu,” Chương Giang Bắc đặt quả lên bàn, trưởng thôn giật mình, Chương Giang Bắc cũng rất chịu chi.
“Quà này, làm sao mà nhận được, không được, không được đâu,” trưởng thôn khách sáo đẩy lại.
“Trưởng thôn, chú biết ý cháu mà, cháu nói thật với chú, cháu muốn trở về thành phố đến phát điên rồi. Cháu từ nhỏ chưa từng làm việc đồng áng, đến đây ăn khổ uống khổ, ngày ngày ra đồng, khổ không kể xiết. Nhà đông anh em, không trông cậy được nhiều vào cha mẹ, chỉ có thể dựa vào bản thân cháu, dù cho lần này có phải đánh đổi bằng bất cứ giá nào, mong chú cho cháu cơ hội này. Chú như cha mẹ tái sinh của cháu vậy.”
Chương Giang Bắc kể khổ, mong sao trưởng thôn thương tình mà cho mình chỉ tiêu lần này.
“Đồng chí Chương. ý của cháu chú hiểu rồi. Nhưng chú bây giờ không thể cho cháu câu trả lời. Phải đợi thêm vài ngày. Quà này...”
Trưởng thôn chỉ vào đống quà ý muốn trả lại, nhưng bị Chương Giang Bắc cắt ngang.
“Quà này là quà sinh nhật cháu tặng chú, không có ý gì khác, cháu về trước đây.”
Chương Giang Bắc nghe trưởng thôn nói, biết là mình có hy vọng, sao có thể lấy quà về được chứ, đành nhanh chân chạy luôn.
“Haha, cái thằng này,” trưởng thôn nhìn đống quà.
“Ông à, đồng chí Chương mới thực sự là người có tiền.”
Vợ trưởng thôn nhìn đống quà: hai bao thuốc lá, hai chai rượu, một cân đường đỏ, hai hộp bột mạch nha.
“Đúng vậy, chỉ tiêu lần này chắc chắn là của cậu ta rồi,” trưởng thôn gật đầu.
“Thế còn hai nữ thanh niên trí thức kia thì sao?” Vợ trưởng thôn tò mò, hai bọn họ còn chưa mang quà đến, mà trưởng thôn đã quyết định rồi, Vương Tiểu Thanh giàu như vậy, chắc quà cũng không kém.
“Bọn họ không đến đâu, nếu muốn đến thì đã đến từ lâu rồi,” trưởng thôn biết rõ chuyện của các nữ thanh niên trí thức.
“Ồ, vậy cũng được, quà này tôi cất đi,” vợ trưởng thôn vui vẻ mang quà cất vào tủ.
“Ừm, giấu cho kỹ vào,” trưởng thôn không quên dặn dò.
Hoàng Cẩm tắm xong đi ra, thấy Chương Giang Bắc không ở trong phòng, đoán chắc anh ta đi đến nhà trưởng thôn rồi, lòng Hoàng Cẩm lạnh toát, điều kiện nhà Chương Giang Bắc tốt hơn mình, đoán chừng mình không có cơ hội nữa.
Trương Vũ vui vẻ về nhà. nụ cười không ngớt trên mặt. đặt sách vào phòng. rồi gõ cửa phòng anh trai.
“Anh à, ngủ chưa?”
“Đây.”
Trương Dũng khoác áo ra ngoài.
“Em trai, có chuyện gì vậy?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện