Xưởng trưởng Ngô lên tiếng, bản thân ông chỉ có một mẹ già, bình thường đi làm không có thời gian chăm sóc mẹ.
Xưởng trưởng Ngô nấu ăn cũng không hợp khẩu vị của bà cụ, nhìn bà đã gầy đi nhiều.
Có thể tìm được một bảo mẫu phù hợp không dễ dàng gì, không thể quá kén chọn.
“Đồng chí Lưu à.” Xưởng trưởng Ngô gọi.
“Thưa ông, làm sao vậy?” Lưu Thải Hồng từ nhà vệ sinh bước ra, không biết xưởng trưởng Ngô gọi mình có việc gì.
“Là như này, mặc dù bây giờ cô vẫn đang thử việc ở nhà tôi, nhưng buổi tối về nhà có thể không tiện. Phòng này, chính là phòng khách bên cạnh phòng của mẹ tôi, nếu buổi tối cô không muốn về thì có thể ngủ lại ở đó.”
Xưởng trưởng Ngô chỉ vào căn phòng bên cạnh phòng bà cụ.
“Được, cảm ơn ông.” Lưu Thải Hồng cảm ơn rỗi đóng cửa nhà vệ sinh lại, rửa tay xong bà ta bắt đầu dọn dẹp bát đĩa, mọi người đều đã ăn xong.
Xưởng trưởng Ngô và bà Ngộ lên lầu rửa mặt, bà cụ vẫn đang nghe đài, dù sao ngày mai cũng sẽ dành thời gian với cái đài.
Buổi tối, sau khi Lưu Thải Hồng dọn dẹp xong, bà cụ, xưởng trưởng Ngô và bà Ngô đều đã nghỉ ngơi.
Nhà xưởng trưởng Ngô có điện thoại bàn, Lưu Thải Hồng nghĩ ngày mai sẽ gọi điện thông báo cho Vương Mộng Mộng biết mọi chuyện đã gần xong, vài ngày nữa là Vương Mộng Mộng có thể trở về thành phố.
“Không mang số điện thoại, thôi, đành trở về nhà một chuyến vậy.” Lưu Thải Hồng quyết định về nhà, đi bộ cũng không xa, chỉ mất khoảng nửa giờ.
Ngày hôm sau, Vương Mộng Mộng đang làm việc thì nghe thấy đội trưởng gọi trên loa phóng thanh báo mình đến nhận điện thoại.
Vương Mộng Mộng biết nhất định là Lưu Thải Hồng gọi tới, vội vàng chạy đi.
“Alo, là mẹ phải không?” Vương Mộng Mộng thở hổn hển nhận điện thoại.
“Là mẹ đây, Mộng Mộng, mẹ nỗi con nghe, vài ngày nữa con có thể trở về thành phố rồi, đợi mẹ làm xong thủ tục sẽ gửi cho con, con có thể về rồi. Khoảng năm ngày nữa, con chuẩn bị sẵn sàng đi, còn có, tiền bồi thường chắc đã gửi tới rồi.” Lưu Thải Hồng thừa dịp bà cụ ở trong phòng nghe radio, hạ giọng gọi điện thoại.
Thật sao, thật tốt quá, cảm ơn mẹ.” Vương Mộng Mộng xúc động sắp khóc, cô ta ở đây mấy tháng, ăn không ngon, ngủ không yên, còn bị người ta bắt nạt nữa.
“Thôi được rồi, mẹ cúp máy đây.” Nói xong, Lưu Thải Hồng liền cúp máy, sợ bà Ngô và bà cụ biết được sẽ không vui nên không dám gọi quá lâu.
“Alo, alo...” Vương Mộng Mộng còn muốn nói gì đó nhưng Lưu Thải Hồng đã cúp máy rồi.
“Tốt quá rồi, đội trưởng, tôi có thể trở về thành phố rồi, mẹ tôi nói vài ngày nữa sẽ làm xong thủ tục.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vương Mộng Mộng giống như một đứa trẻ túm lấy đội trưởng, chia sẻ niềm vui của mình.
“Chúc mừng cô nhé.” đội trưởng nhìn bộ dáng Vương Mộng Mộng nhảy cẫng lên như đứa trẻ, có chút muốn cười.
“Haha, đội trưởng, hôm nay tôi có thể nghỉ làm không?” Vương Mộng Mộng nghĩ mình sắp trở về rồi, còn làm việc làm gì nữa.
“Làm hòa thượng ngày nào, gõ mõ ngày đấy, bây giờ giấy tờ của cô vẫn chưa xong, cô vẫn phải làm việc. Công điểm của cô khi nào về tôi sẽ đổi thành tiền cho cô mang về.”
Đội trưởng nghĩ bây giờ vẫn còn sớm, sao lại đòi nghỉ việc chứ.
“Được, cảm ơn đội trưởng.” Vương Mộng Mộng nghe nói công điểm có thể đổi thành tiền, thôi thì tạm nhẫn nhịn thêm vài ngày nữa.
Tin tức Vương Mộng Mộng có thể trở về thành phố nhanh chóng được lan truyền, Hoàng Cẩm và Chương Giang Bắc cảm thấy không vui. Chuyện kia trưởng thôn vẫn chưa công bố. Hai người gần đây cũng không có động tĩnh gì.
Hai ngày sau, đến ngày nghỉ, mới sáng sớm Trương Vũ đã đến cửa nhà Vương Tiểu Thanh đợi cô rồi. Anh muốn mời cô đi xem phim, lần này chắc cô sẽ không từ chối nữa.
Mấy ngày nay anh dạy Trương Dũng lái máy kéo, Trương Dũng đã học được cách lái máy kéo, còn sửa máy kéo thì vẫn chưa, cứ từ từ, hôm nay để Trương Dũng tự lái một lần.
Vương Tiểu Thanh biết anh sẽ đến tìm mình, nên thức dậy liền mở cửa, Trương Vũ nhìn thấy Vương Tiểu Thanh vẫn còn ngái ngủ.
“Sao vậy, không ngủ đủ giấc à?” Trương Vũ hỏi.
Vương Tiểu Thanh vươn tay ôm lấy Trương Vũ, đầu dựa vào n.g.ự.c anh không muốn dậy.
"Ùm~"
Trương Vũ ôm lấy Vương Tiểu Thanh, tay đặt trên lớp áo ngủ mỏng manh của cô, có thể cảm nhận rõ ràng làn da cô.
Trương Vũ cũng học theo chiêu của Vương Tiểu Thanh, chậm rãi đưa tay vào trong quần áo của Vương Tiểu Thanh, từ từ lên trên, rồi lại lên trên nữa.
Vương Tiểu Thanh nhanh chóng dùng hai tay kéo tay anh xuống, không thể chiều anh được.
“Không được.” Vương Tiểu Thành bĩu môi từ chối, Trương Vũ liền hôn cô.
Anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng mút, nhẹ nhàng cắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng l.i.ế.m lên môi cô,....
Đôi môi cô cực kỳ mềm mại và ngọt ngào, lần trước hôn cô anh đã cảm nhận được.
Hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, mùi hương nhẹ nhàng thoảng qua chóp mũi, anh cảm thấy mình bình thường là người luôn trầm tĩnh, còn bây giờ dường như có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện