“Ở nhà vẫn còn một số đồ đạc chưa dọn dẹp xong, có lẽ cần một ngày, cho nên tôi muốn ngày kia mới đến làm việc.” Lưu Thải Hồng còn phải làm thủ tục ở nhà máy để chuyển vị trí làm việc cho Vương Mộng Mộng.
“Được, chuyện nhỏ thôi, sau này cô sẽ ở căn phòng đó. Cô phải nhớ luôn đặt mẹ tôi lên vị trí đầu tiên, mẹ tôi muốn ăn gì thì nấu cái đó, để cho bà ăn ngon và sống thoải mái là được.”
Xưởng trưởng Ngô cuối cùng cũng dặn dò thêm vài câu, ý chính là không cần phục vụ bọn họ, chỉ cần chăm sóc tốt cho bà cụ là được.
“Tôi hiểu rồi, thưa ông, thưa bà, vậy nếu không còn gì nữa tôi xin đi rửa bát trước.”
Lưu Thải Hồng ghi nhớ lời xưởng trưởng Ngô nói, bà ta biết rằng để có thể ở lại nhà họ Ngô sẽ là một cuộc chiến lâu dài.
Xưởng trưởng Ngô gật đầu, Lưu Thải Hồng liền đi rửa bát.
“Ông nó, tôi nói này, cô Lưu này nấu ăn không ngon bằng cô Triệu lần trước, thật không hiểu hai người coi trọng điểm gì ở cô ta.”
Bà Ngô đang nói về một người họ hàng của đồng nghiệp trước đây, cũng còn trẻ, khoảng hơn ba mươi tuổi, nhưng nấu ăn không hợp khẩu vị của bà cụ, bà cụ không thích.
“Tiền không mua được sự hài lòng của mẹ mà mẹ thích là được.” xưởng trưởng Ngô an ủi bà Ngô.
“Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi không có ý kiến gì nữa.” Bà Ngô chuẩn bị đi lên lầu để rửa mặt.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Thải Hồng đến nhà máy tìm phòng nhân sự để làm thủ tục chuyển vị trí.
“Chị Lưu, việc này vốn không hợp quy định lắm, bình thường phải kiểm tra, đánh giá trước mới được.” Tiểu Trương ở phòng nhân sự tỏ ra ngượng ngùng.
Lưu Thải Hồng hiểu ý ngay, liền nhét năm tệ xuống dưới gầm bàn.
“Tiểu Trương, vị trí của tôi rất dễ làm, người ngốc cũng có thể làm được, không cần phải kiểm tra trước đâu.”
“Được, vậy thì được.” Tiểu Trương nhận tiền, lập tức đóng dấu vào giấy chứng nhận làm việc, giấy chứng nhận chuyển việc và giấy chứng nhận việc làm.
“Cảm ơn nhé, chúng tôi sẽ sớm đến làm việc.” Lưu Thải Hồng cảm ơn lần nữa, những người này chỉ cần có tiền là dễ làm việc.
“Không có gì, không cần khách sáo.”
Lưu Thải Hồng cầm chứng nhận đi đến bưu điện, gửi cho Vương Mộng Mộng để Vương Mộng Mộng có thể quay về.
“Đồng chí, cho hỏi mất bao lâu để đến nơi?”
“Ba bốn ngày là đến.”
"Cảm ơn."
Làm xong những việc này, Lưu Thải Hồng cuối cùng cũng thấy yên tâm lại, chuyện của con gái bà ta thật sự đã cố gắng làm hết sức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chuyện nên làm đều đã làm.
Sau đó, Lưu Thải Hồng đi dạo phố, mua vài bộ quần áo phù hợp với mình, sau này có cơ hội sẽ quyến rũ xưởng trưởng Ngô, người ta thường nói người đẹp nhờ lụa mà.
Buổi chiều, Lưu Thải Hồng dọn dẹp hành lý của mình để chuyển đến nhà họ Ngô, căn phòng nhỏ này vừa hay sẽ để lại cho Vương Mộng Mộng ở, một phòng ngủ một phòng khách cũng không nhỏ.
Ở bên này, Vương Mộng trở về thôn sau khi đã ăn uống no nê, cô ta cầm tiền suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng thông minh được một lần, trước tiên đi đến nhà trưởng thôn.
Trưởng thôn đang ở nhà uống trà và đọc báo.
“Bác trưởng thôn”
Trưởng thôn ngẩng đầu lên nhìn.
“Cô đến đây có chuyện gì không?” Trưởng thôn biết Vương Mộng Mộng sắp trở về thành phố, biết cô ta không đến đây vì chỉ tiêu đại học.
“Bác trưởng thôn, cháu muốn trả tiền bồi thường cho Trương Hồng Châu một trăm đồng vì sảy thai, cháu đã gom đủ tiền rồi, bác đi cùng cháu một chuyến được không. Nếu không cháu sợ bọn họ chơi xấu.”
Vương Mộng Mộng gãi đầu ngây ngô, không biết liệu trưởng thôn có từ chối mình không.
“Được thôi, đã thương thì thương cho trót, tôi sẽ giúp cô một lần.”
Trưởng thôn bất đắc dĩ đứng dậy cùng Vương Mộng Mộng đi đến nhà Nhị Cẩu.
Nhà Nhị Cẩu, chỉ có một mình Trương Hồng Châu ở nhà, cha mẹ của Nhị Cẩu đi ra ngoài chơi, buổi sáng Nhị Cẩu đi lên thị trấn vẫn chưa về, không biết đã đi đâu.
“Trương Hồng Châu, chỉ có một mình cô ở nhà à?” Trưởng thôn nhìn thấy Trương Hồng Châu đang nằm trên giường.
“Đúng vậy, trưởng thôn, có chuyện gì không?” Trương Hồng Châu không ngờ Vương Mộng Mộng nhanh như vậy đã có thể trả tiền rồi.
“Vương Mộng Mộng đến đưa tiền bồi thường cho cô, tôi chỉ đến để làm chứng.” Trưởng thôn nhường bước, phía sau là Vương Mộng Mộng.
“Đây, một trăm đồng.” Vương Mộng Mộng lấy từ trong túi ra mười tờ mười đồng.
Trương Hồng Châu thấy tiền liền sáng mắt, vội vàng muốn chộp lấy, nhưng trưởng thôn đã nhanh chóng cầm trước một bước.
“Bác trưởng thôn, bác...” Trương Hồng Châu suýt chút nữa đã chửi ra tiếng.
“Cô cũng phải viết giấy biên nhận, viết rõ ràng cỗ đã nhận được tiền bồi thường, sau này chuyện này xem như xong.”
Trưởng thôn làm việc luôn công bằng, Vương Mộng Mộng thoạt nhìn cũng không quá thông minh, nên ông chỉ có thể giúp cô ta lấy giấy biên nhận, để tránh sau này bị đòi.
“Được.” Trương Hồng Châu lấy giấy bút từ trong ngăn kéo ra, viết giấy biên nhận, ký tên xong đưa cho trưởng thôn xem.
“Không vấn đề gì, đây cô cầm lấy.” Trưởng thôn đưa tiền cho Trương Hồng Châu, đưa biên nhận cho Vương Mộng Mộng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện