Biên tập: Zany
Bánh sinh nhật được đẩy lên, một vòng người bắt đầu vây quanh xem Chu Phóng ước và thổi nến, Chu Phóng chỉ đành cam lòng làm nghi thức ngu xuẩn này, lúc nhắm mắt ước thì nghe được tiếng ‘tách tách’ của máy chụp ảnh, nghĩ thầm nhiệm vụ hoàn thành rồi. Vốn những người được mời tới party chỉ là vì có vẻ hòa hợp với hắn, người tham gia đều chụp hình đăng lên weibo khoe khoang “Nhìn đi, sinh nhật Chu Phóng có mời tôi đấy” rồi mọi người tự ăn uống với nhau, thế là xong.
Chu Phóng nhắm mắt lại thầm mặc niệm trong lòng ba lần: Hi vọng mình và Quan Cố có thể thân thiết thật lâu.
Mở mắt ra thì chẳng biết Giản Ninh Xuyên đã chen đến bên cạnh hắn từ lúc nào, phồng miệng cùng hắn thổi tắt nến, sau đó quay sang nhìn hắn mỉm cười, trên mặt còn vương vẻ xấu hổ.
Trong tiếng vỗ tay chúc mừng của mọi người, Chu Phóng nghiêm mặt né sang một bên.
Ánh mắt Giản Ninh Xuyên trở nên uể oải, lúc sau vẫn ai oán nhìn hắn, hắn đành làm bộ không phát hiện.
Lúc vui vẻ bôi bánh kem lên mặt, cũng không ai tới bôi Chu Phóng, người sinh nhật lại ưu tư ngồi trên ghế salon, mặt không biểu cảm nhìn người khác đùa nghịch ầm ĩ.
Hắn mới uống một vài ly rượu, lúc này suy nghĩ đã hơi bay bổng.
Tửu lượng của Chu Phóng rất bình thường, cha hắn lại là một con quỷ nghiện rượu, mấy năm trước vì bệnh gan mà qua đời, lúc chưa chết thì thường vì uống rượu mà cãi nhau với mẹ hắn. Từ bé hắn đã ghét nhất chuyện rượu bia này, lúc mới ra mắt gặp phải xã giao, chỉ uống một chút liền thôi, sau đó mấy năm lại luyện được thành thục dần, tửu lượng so với trước đây đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn không uống được nhiều lắm.
Hắn không hứng thú với chuyện trước mặt, nhịn không được lại nghĩ đến Quan Cố, nghĩ đến gương mặt anh, nghĩ đến thân hình anh, nghĩ đến vì sao Quan Cố không phải gay.
Lúc lên cấp hai, Quan Cố ngồi phía sau hắn, trong giờ học hắn bị thầy giáo hỏi bài thì đều là Quan Cố ở phía sau nhỏ giọng nhắc nên trả lời thế nào, sau đó hắn miễn cưỡng đạt điểm chuẩn lên cấp ba, cũng ít nhiều do trước khi thi Quan Cố giúp hắn bổ túc. Nhà hắn cách nhà Quan Cố không xa lắm, bình thường hai người đều đi học cùng nhau, sóng vai đạp xe dưới ánh bình minh, dưới ánh chiều tà, đi qua quãng thời gian đẹp nhất của tuổi trẻ. Khi đó nghĩ bình thường, bây giờ nhớ lại mới thấy vô cùng quý giá.
Sau khi lên cấp ba, Quan Cố liền có bạn gái. Hắn cô đơn lẻ bóng mấy tháng, biết lớp bên cạnh có cậu bạn gay đẹp trai, cuối cùng cũng hiểu được tính hướng của mình, hắn sợ hãi bất lực, ngoại trừ Quan Cố ra thì không biết nói cho ai, cuối cùng vẫn là cẩn thận nói cho Quan Cố biết. Lúc ấy Quan Cố lại đổi sắc mặt bảo hắn là biến thái, hai người nghỉ chơi với nhau.
Sau lại, nam sinhcậu bạn hotboy lớp bên đột nhiên ra nước ngoài, cha Chu Phóng kiểm tra ra bẹnh ung thư gan, chỉ một buổi chiều mà cuộc sống Chu Phóng trở nên hỏng bét, đã cấp ba rồi, thành tích vốn không tính là tốt của hắn lại càng tuột dốc không phanh. Cũng là hoạn nạn thấy chân tình, khi hắn gian nan nhất, Quan Cố thông cảm cho tính hướng của hắn, quay về bên hắn như trước, dạy kèm cho hắn để giúp hắn thi vào trường nghệ thuật, còn nhờ quan hệ của cha mẹ mà giúp hắn liên lạc một thầy giáo nghệ thuật rất tốt đến phụ đạo cho hắn.
Hắn có ngày hôm nay hoàn toàn dựa vào Quan Cố. Anh đối xử với hắn như anh em ruột, không hề có chút giả dối.
Cho nên tới tận bây giờ, dẫu nội tâm hắn tràn đầy tình cảm cuồng nhiệt trời long đất lở đối với Quan Cố thì hắn vẫn không dám nói nửa lời. Chỉ cần hắn không nói, hai người sẽ mãi là bạn bè anh em, Quan Cố vẫn sẽ ở bên cạnh hắn.
Tiệc sinh nhật đến hơn mười một giờ mới kết thúc.
Khách khứa đi hết, trong phòng an tĩnh lại, Tiểu An ngồi ở một bên báo cáo với Chu Phóng, “Những người gửi tin nhắn chúc mừng trên weixin, em đều cảm ơn thay anh rồi. Bạn bè trên weibo chúc mừng, em cũng đã like, bây giờ đăng một bài lên weibo nói cảm ơn là được. Ảnh là ảnh chụp sinh nhật hôm nay, em đã chọn một tấm, anh xem thử xem cái nào anh thích nhất, nên đăng lên trước mười hai giờ.”
Chu Phóng hơi mệt, nhìn thoáng qua, tùy tiện chỉ vào tấm ảnh hắn nhắm mắt ước trước nến.
Tiểu An cúi đầu lọc cọc gõ chữ, gõ xong lại cho hắn nhìn, hắn gật đầu, Tiểu An liền đăng bài.
Trở lại nhà trọ, Tiểu An vốn còn muốn đưa hắn lên lầu đã bị hắn cản lại “Tôi muốn đến nhà Quan Cố ôm Mèo Tới về, cậu về đi.”
Tiểu An nhìn hai má hồng lên của hắn, không yên lòng nói “Anh, hay là mai rồi ôm nó về? Ở nhà anh Quan sẽ không lạc mất đâu.”
Chu Phóng không vui lắm “Tôi ôm mèo về, có làm gì nữa đâu, cậu đi nhanh đi, nói nhảm nhiều quá.”
Tiểu An chỉ có thể im lặng rời đi.
Kết quả cái miệng Tiểu An đúng là quạ đen.
“Mèo Tới đi lạc rồi.” Quan Cố vừa mở cửa, liền áy náy thông báo “Tôi ra ngoài vứt rác quên không đóng chặt cửa, lúc phát hiện thì đã không thấy nó đâu, tìm một vòng cũng không tìm được.”
Anh thoạt nhìn rất chật vật, tóc cũng hơi rối, tóc mai trên trán đều bị mồ hôi làm ướt, giày đặt ở cửa dính rất nhiều bùn đất chưa khô, trên tủ giày bên cạnh đặt đèn pin và điện thoại.
Chu Phóng giật mình nói “Mất rồi? Cậu đùa tôi sao!”
Quan Cố tự biết đuối lí, rũ mắt xuống “Xin lỗi, là lỗi của tôi.”
Chu Phóng nhất thời khó có thể tiếp thu, hơi lớn tiếng “Nói xin lỗi có tác dụng gì sao! Đó là con trai tôi!”
Hắn vừa nôn nóng vừa tức giận, lồng ngực phập phồng, gương mặt vốn đang đỏ cũng biến thành trắng bệch.
Quan Cố vội khuyên “Cậu đừng vội, để tôi hỏi…”
Điện thoại trên tủ giày reo lên, cắt đứt lời anh.
Chu Phóng quay đầu nhìn lại, nảy lên trên màn hình là tên của bạn gái Quan Cố.
Quan Cố cầm điện thoại nghe máy, Chu Phóng nghe được cô gái bên kia hờn dỗi nói “Sao vừa nói được một nửa đã tắt máy rồi? Chờ anh lâu vậy cũng không thấy gọi lại.”
Quan Cố thấp giọng nói “Bây giờ anh còn có việc, lát nữa gọi cho em.”
Chu Phóng nhìn anh cúp điện thoại, lỗ tai ong ong liên tục, đột nhiên bùng nổ tức giận “Con mẹ nó cậu đi vứt rác nên quên đóng cửa, hay là chỉ lo gọi điện mới không để ý!”
Quan Cố giương mắt nhìn hắn, khẽ cau mày.
Trong lòng Chu Phóng khó chịu lắm, chẳng nghĩ gì mà nói tiếp ”Cũng đúng, cậu còn bận yêu đương với người yêu cách một Thái Bình Dương, quan trọng lắm, đâu còn tâm tư quản mèo của tôi!”
Lông mày Quan Cố cau lại sâu hơn.
Anh càng không nói, Chu Phóng càng tức giận “Quan Cố, tôi nhất định không có con cái, cậu lại còn ném mất con tôi, nhìn thấy tôi tuổi già cô đơn đến một người bạn cũng không có, con mẹ nó có phải cậu vui lắm hay không?”
Quan Cố nói “Cậu nói bậy bạ gì đó.”
Chu Phóng cười lạnh “Nói tôi là biến thái, nói tôi là gay, không con không cái, về già đến một người bạn cũng không có, đây không phải là lời cậu đã từng nói sao?”
Đây là lúc khi bọn họ tuyệt giao, Quan Cố đã mắng hắn như vậy.
Ánh mắt Quan Cố run lên “Tại sao lại nói cái này? Tôi đã sớm xin lỗi cậu rồi, cậu đừng hẹp hòi như vậy, chuyện bao nhiêu năm vẫn còn nhớ rõ.”
Chu Phóng giận dữ “Đậu má mười tám đời tổ tông nhà cậu.”
Mặt Quan Cố biến sắc “Cậu…”
Giọng Chu Phóng trở nên quái gở “Xin lỗi! Tôi xin lỗi cậu rồi đấy, cậu không tha thứ thì cậu chính là đồ lòng dạ hẹp hòi!”
Quan Cố “…”
Anh cố giữu bình tĩnh “Làm lạc mất Mèo Tới là tôi sai, nhưng cậu cũng đừng vuốt mặt chẳng nể mũi, Mèo Tới vốn là tôi nhặt được, mấy năm nay vẫn luôn là tôi nuôi, nếu nói là con trai thì cũng là con trai tôi, một tháng tắm một lần, ba tháng tiêm một mũi, không phải tôi làm sao? Bây giờ cậu còn mặt mũi đến nổi cái bệnh chó dại này với tôi?”
Lồng ngực Chu Phóng phập phồng, tức giận “Là cậu nhặt? Mẹ cậu vừa nhìn thấy nó là mèo ta liền bảo cậu không nên nuôi, cậu liền cho tôi! Là tôi mỗi ngày pha sữa cho nó uống! Nếu không vì tôi bận bịu công việc phải xa nhà, làm quái gì tôi phải nhờ tới cậu? Tắm rửa tiệt trùng là giỏi lắm sao? Cùng lắm cậu chỉ là bảo mẫu thôi! Muốn làm cha đến phát điên rồi à!”
Quan Cố “…”
Chu Phóng tức giận choáng váng cả đầu óc, cầm lấy đèn pin trên tủ giày đá cửa ra ngoài tìm mèo.
Tìm trong khu phố mất gần hai tiếng mà không thấy đâu, hắn ủ rũ cúi đầu về nhà, vào cửa liền ném đèn pin xuống đất, đi thẳng vào phòng khách, thấy cái gì ném cái đó, dưới sàn nhà hắn là trần nhà của Quan Cố mà.
Ném mệt rồi, hắn nằm trên ghế salon vừa mệt vừa khổ sở.
Lúc Quan Cố mới đưa Mèo Tới cho hắn, kì thi Đại học cũng vừa kết thúc, vẫn chưa biết thành tích thế nào. Mèo Tới còn là một chú mèo con, hai người bọn họ cũng chỉ mới mười tám tuổi, cả hai dùng hộp giấy và bông vải làm ổ nhỏ cho mèo, hăng hái thảo luận nên đặt cho nó tên gì, tranh chấp không đi đến đâu, cuối cùng đành gác lại.
Hắn thích Quan Cố từ lúc đó.
Mèo Tới năm nay chín tuổi, hắn thích Quan Cố cũng chín năm rồi.
Đèn trần đột nhiên trở nên chói mắt, hắn giơ cánh tay lên che mắt lại. Điện thoại đặt rên bàn trà vang lên một tiếng, có tin nhắn từ weixin. Hắn không nhúc nhích, không cảm thấy quá hứng thú.
Những tin nhắn chúc mừng này Tiểu An đều đã giúp hắn xử lí rồi, hiện tại sớm đã qua mười hai giờ.
Mãi cho đến khi hắn mơ mơ màng màng ngủ mất, bị điều hòa không khí làm cho hơi lạnh, đứng lên định quay về phòng ngủ thì mới thuận tay cầm điện thoại nhìn thoáng qua.
Một ID tên “Tiểu Trang (Giải trí Tân Lãng)” gửi tin nhắn đến: “Nam thần sinh nhật vui vẻ! Đang công tác ở Châu Âu nên quên mất giờ, hơi trễ rồi hi vọng nam thần bỏ qua cho, chúc phim mới thành công! Mãi mãi mười tám tuổi!”
Các mối quan hệ trên weixin của Chu Phóng đều là Tiểu An xử lí giúp hắn, ngoại trừ người quen thuộc trong giới, trên tên của những bạn bè khác côgn ty quản lý đều có thêm dấu ngoặc ghi chú đến từ công ty nào, để lúc liên lạc sẽ không bị nhầm lẫn.
Bình thường Chu Phóng chắc là sẽ không để ý tin nhắn này, hôm sau Tiểu An sẽ xử lí. Nhưng hôm nay thì khác, hắn trả lời một câu “Cảm ơn.”
Hắn cũng muốn mãi mãi mười tám tuổi.
Hắn còn chưa buông điện thoại xuống, lại một tin nhắn mới gửi tới, vẫn là người kia “Nam thần là anh sao? Anh trả lời em! Tại sao vậy? Có phải là phát hiện em cực kì đáng yêu?”
Chu Phóng mới cảm thấy hơi phiền, bên kia đã gửi ảnh chụp tới.
Một thiếu niên chừng hai mươi tuổi, rất trắng, mắt to, ngồi ở đầu giường nhìn camera, má lúm đồng tiền rất sâu, để trần thân trên, hình dáng xương quai xanh rất đẹp.
Chu Phóng “…” Tình huống gì đây.
Tiểu Trang “Nam thần, hẹn hò với fan không?”
Bánh sinh nhật được đẩy lên, một vòng người bắt đầu vây quanh xem Chu Phóng ước và thổi nến, Chu Phóng chỉ đành cam lòng làm nghi thức ngu xuẩn này, lúc nhắm mắt ước thì nghe được tiếng ‘tách tách’ của máy chụp ảnh, nghĩ thầm nhiệm vụ hoàn thành rồi. Vốn những người được mời tới party chỉ là vì có vẻ hòa hợp với hắn, người tham gia đều chụp hình đăng lên weibo khoe khoang “Nhìn đi, sinh nhật Chu Phóng có mời tôi đấy” rồi mọi người tự ăn uống với nhau, thế là xong.
Chu Phóng nhắm mắt lại thầm mặc niệm trong lòng ba lần: Hi vọng mình và Quan Cố có thể thân thiết thật lâu.
Mở mắt ra thì chẳng biết Giản Ninh Xuyên đã chen đến bên cạnh hắn từ lúc nào, phồng miệng cùng hắn thổi tắt nến, sau đó quay sang nhìn hắn mỉm cười, trên mặt còn vương vẻ xấu hổ.
Trong tiếng vỗ tay chúc mừng của mọi người, Chu Phóng nghiêm mặt né sang một bên.
Ánh mắt Giản Ninh Xuyên trở nên uể oải, lúc sau vẫn ai oán nhìn hắn, hắn đành làm bộ không phát hiện.
Lúc vui vẻ bôi bánh kem lên mặt, cũng không ai tới bôi Chu Phóng, người sinh nhật lại ưu tư ngồi trên ghế salon, mặt không biểu cảm nhìn người khác đùa nghịch ầm ĩ.
Hắn mới uống một vài ly rượu, lúc này suy nghĩ đã hơi bay bổng.
Tửu lượng của Chu Phóng rất bình thường, cha hắn lại là một con quỷ nghiện rượu, mấy năm trước vì bệnh gan mà qua đời, lúc chưa chết thì thường vì uống rượu mà cãi nhau với mẹ hắn. Từ bé hắn đã ghét nhất chuyện rượu bia này, lúc mới ra mắt gặp phải xã giao, chỉ uống một chút liền thôi, sau đó mấy năm lại luyện được thành thục dần, tửu lượng so với trước đây đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn không uống được nhiều lắm.
Hắn không hứng thú với chuyện trước mặt, nhịn không được lại nghĩ đến Quan Cố, nghĩ đến gương mặt anh, nghĩ đến thân hình anh, nghĩ đến vì sao Quan Cố không phải gay.
Lúc lên cấp hai, Quan Cố ngồi phía sau hắn, trong giờ học hắn bị thầy giáo hỏi bài thì đều là Quan Cố ở phía sau nhỏ giọng nhắc nên trả lời thế nào, sau đó hắn miễn cưỡng đạt điểm chuẩn lên cấp ba, cũng ít nhiều do trước khi thi Quan Cố giúp hắn bổ túc. Nhà hắn cách nhà Quan Cố không xa lắm, bình thường hai người đều đi học cùng nhau, sóng vai đạp xe dưới ánh bình minh, dưới ánh chiều tà, đi qua quãng thời gian đẹp nhất của tuổi trẻ. Khi đó nghĩ bình thường, bây giờ nhớ lại mới thấy vô cùng quý giá.
Sau khi lên cấp ba, Quan Cố liền có bạn gái. Hắn cô đơn lẻ bóng mấy tháng, biết lớp bên cạnh có cậu bạn gay đẹp trai, cuối cùng cũng hiểu được tính hướng của mình, hắn sợ hãi bất lực, ngoại trừ Quan Cố ra thì không biết nói cho ai, cuối cùng vẫn là cẩn thận nói cho Quan Cố biết. Lúc ấy Quan Cố lại đổi sắc mặt bảo hắn là biến thái, hai người nghỉ chơi với nhau.
Sau lại, nam sinhcậu bạn hotboy lớp bên đột nhiên ra nước ngoài, cha Chu Phóng kiểm tra ra bẹnh ung thư gan, chỉ một buổi chiều mà cuộc sống Chu Phóng trở nên hỏng bét, đã cấp ba rồi, thành tích vốn không tính là tốt của hắn lại càng tuột dốc không phanh. Cũng là hoạn nạn thấy chân tình, khi hắn gian nan nhất, Quan Cố thông cảm cho tính hướng của hắn, quay về bên hắn như trước, dạy kèm cho hắn để giúp hắn thi vào trường nghệ thuật, còn nhờ quan hệ của cha mẹ mà giúp hắn liên lạc một thầy giáo nghệ thuật rất tốt đến phụ đạo cho hắn.
Hắn có ngày hôm nay hoàn toàn dựa vào Quan Cố. Anh đối xử với hắn như anh em ruột, không hề có chút giả dối.
Cho nên tới tận bây giờ, dẫu nội tâm hắn tràn đầy tình cảm cuồng nhiệt trời long đất lở đối với Quan Cố thì hắn vẫn không dám nói nửa lời. Chỉ cần hắn không nói, hai người sẽ mãi là bạn bè anh em, Quan Cố vẫn sẽ ở bên cạnh hắn.
Tiệc sinh nhật đến hơn mười một giờ mới kết thúc.
Khách khứa đi hết, trong phòng an tĩnh lại, Tiểu An ngồi ở một bên báo cáo với Chu Phóng, “Những người gửi tin nhắn chúc mừng trên weixin, em đều cảm ơn thay anh rồi. Bạn bè trên weibo chúc mừng, em cũng đã like, bây giờ đăng một bài lên weibo nói cảm ơn là được. Ảnh là ảnh chụp sinh nhật hôm nay, em đã chọn một tấm, anh xem thử xem cái nào anh thích nhất, nên đăng lên trước mười hai giờ.”
Chu Phóng hơi mệt, nhìn thoáng qua, tùy tiện chỉ vào tấm ảnh hắn nhắm mắt ước trước nến.
Tiểu An cúi đầu lọc cọc gõ chữ, gõ xong lại cho hắn nhìn, hắn gật đầu, Tiểu An liền đăng bài.
Trở lại nhà trọ, Tiểu An vốn còn muốn đưa hắn lên lầu đã bị hắn cản lại “Tôi muốn đến nhà Quan Cố ôm Mèo Tới về, cậu về đi.”
Tiểu An nhìn hai má hồng lên của hắn, không yên lòng nói “Anh, hay là mai rồi ôm nó về? Ở nhà anh Quan sẽ không lạc mất đâu.”
Chu Phóng không vui lắm “Tôi ôm mèo về, có làm gì nữa đâu, cậu đi nhanh đi, nói nhảm nhiều quá.”
Tiểu An chỉ có thể im lặng rời đi.
Kết quả cái miệng Tiểu An đúng là quạ đen.
“Mèo Tới đi lạc rồi.” Quan Cố vừa mở cửa, liền áy náy thông báo “Tôi ra ngoài vứt rác quên không đóng chặt cửa, lúc phát hiện thì đã không thấy nó đâu, tìm một vòng cũng không tìm được.”
Anh thoạt nhìn rất chật vật, tóc cũng hơi rối, tóc mai trên trán đều bị mồ hôi làm ướt, giày đặt ở cửa dính rất nhiều bùn đất chưa khô, trên tủ giày bên cạnh đặt đèn pin và điện thoại.
Chu Phóng giật mình nói “Mất rồi? Cậu đùa tôi sao!”
Quan Cố tự biết đuối lí, rũ mắt xuống “Xin lỗi, là lỗi của tôi.”
Chu Phóng nhất thời khó có thể tiếp thu, hơi lớn tiếng “Nói xin lỗi có tác dụng gì sao! Đó là con trai tôi!”
Hắn vừa nôn nóng vừa tức giận, lồng ngực phập phồng, gương mặt vốn đang đỏ cũng biến thành trắng bệch.
Quan Cố vội khuyên “Cậu đừng vội, để tôi hỏi…”
Điện thoại trên tủ giày reo lên, cắt đứt lời anh.
Chu Phóng quay đầu nhìn lại, nảy lên trên màn hình là tên của bạn gái Quan Cố.
Quan Cố cầm điện thoại nghe máy, Chu Phóng nghe được cô gái bên kia hờn dỗi nói “Sao vừa nói được một nửa đã tắt máy rồi? Chờ anh lâu vậy cũng không thấy gọi lại.”
Quan Cố thấp giọng nói “Bây giờ anh còn có việc, lát nữa gọi cho em.”
Chu Phóng nhìn anh cúp điện thoại, lỗ tai ong ong liên tục, đột nhiên bùng nổ tức giận “Con mẹ nó cậu đi vứt rác nên quên đóng cửa, hay là chỉ lo gọi điện mới không để ý!”
Quan Cố giương mắt nhìn hắn, khẽ cau mày.
Trong lòng Chu Phóng khó chịu lắm, chẳng nghĩ gì mà nói tiếp ”Cũng đúng, cậu còn bận yêu đương với người yêu cách một Thái Bình Dương, quan trọng lắm, đâu còn tâm tư quản mèo của tôi!”
Lông mày Quan Cố cau lại sâu hơn.
Anh càng không nói, Chu Phóng càng tức giận “Quan Cố, tôi nhất định không có con cái, cậu lại còn ném mất con tôi, nhìn thấy tôi tuổi già cô đơn đến một người bạn cũng không có, con mẹ nó có phải cậu vui lắm hay không?”
Quan Cố nói “Cậu nói bậy bạ gì đó.”
Chu Phóng cười lạnh “Nói tôi là biến thái, nói tôi là gay, không con không cái, về già đến một người bạn cũng không có, đây không phải là lời cậu đã từng nói sao?”
Đây là lúc khi bọn họ tuyệt giao, Quan Cố đã mắng hắn như vậy.
Ánh mắt Quan Cố run lên “Tại sao lại nói cái này? Tôi đã sớm xin lỗi cậu rồi, cậu đừng hẹp hòi như vậy, chuyện bao nhiêu năm vẫn còn nhớ rõ.”
Chu Phóng giận dữ “Đậu má mười tám đời tổ tông nhà cậu.”
Mặt Quan Cố biến sắc “Cậu…”
Giọng Chu Phóng trở nên quái gở “Xin lỗi! Tôi xin lỗi cậu rồi đấy, cậu không tha thứ thì cậu chính là đồ lòng dạ hẹp hòi!”
Quan Cố “…”
Anh cố giữu bình tĩnh “Làm lạc mất Mèo Tới là tôi sai, nhưng cậu cũng đừng vuốt mặt chẳng nể mũi, Mèo Tới vốn là tôi nhặt được, mấy năm nay vẫn luôn là tôi nuôi, nếu nói là con trai thì cũng là con trai tôi, một tháng tắm một lần, ba tháng tiêm một mũi, không phải tôi làm sao? Bây giờ cậu còn mặt mũi đến nổi cái bệnh chó dại này với tôi?”
Lồng ngực Chu Phóng phập phồng, tức giận “Là cậu nhặt? Mẹ cậu vừa nhìn thấy nó là mèo ta liền bảo cậu không nên nuôi, cậu liền cho tôi! Là tôi mỗi ngày pha sữa cho nó uống! Nếu không vì tôi bận bịu công việc phải xa nhà, làm quái gì tôi phải nhờ tới cậu? Tắm rửa tiệt trùng là giỏi lắm sao? Cùng lắm cậu chỉ là bảo mẫu thôi! Muốn làm cha đến phát điên rồi à!”
Quan Cố “…”
Chu Phóng tức giận choáng váng cả đầu óc, cầm lấy đèn pin trên tủ giày đá cửa ra ngoài tìm mèo.
Tìm trong khu phố mất gần hai tiếng mà không thấy đâu, hắn ủ rũ cúi đầu về nhà, vào cửa liền ném đèn pin xuống đất, đi thẳng vào phòng khách, thấy cái gì ném cái đó, dưới sàn nhà hắn là trần nhà của Quan Cố mà.
Ném mệt rồi, hắn nằm trên ghế salon vừa mệt vừa khổ sở.
Lúc Quan Cố mới đưa Mèo Tới cho hắn, kì thi Đại học cũng vừa kết thúc, vẫn chưa biết thành tích thế nào. Mèo Tới còn là một chú mèo con, hai người bọn họ cũng chỉ mới mười tám tuổi, cả hai dùng hộp giấy và bông vải làm ổ nhỏ cho mèo, hăng hái thảo luận nên đặt cho nó tên gì, tranh chấp không đi đến đâu, cuối cùng đành gác lại.
Hắn thích Quan Cố từ lúc đó.
Mèo Tới năm nay chín tuổi, hắn thích Quan Cố cũng chín năm rồi.
Đèn trần đột nhiên trở nên chói mắt, hắn giơ cánh tay lên che mắt lại. Điện thoại đặt rên bàn trà vang lên một tiếng, có tin nhắn từ weixin. Hắn không nhúc nhích, không cảm thấy quá hứng thú.
Những tin nhắn chúc mừng này Tiểu An đều đã giúp hắn xử lí rồi, hiện tại sớm đã qua mười hai giờ.
Mãi cho đến khi hắn mơ mơ màng màng ngủ mất, bị điều hòa không khí làm cho hơi lạnh, đứng lên định quay về phòng ngủ thì mới thuận tay cầm điện thoại nhìn thoáng qua.
Một ID tên “Tiểu Trang (Giải trí Tân Lãng)” gửi tin nhắn đến: “Nam thần sinh nhật vui vẻ! Đang công tác ở Châu Âu nên quên mất giờ, hơi trễ rồi hi vọng nam thần bỏ qua cho, chúc phim mới thành công! Mãi mãi mười tám tuổi!”
Các mối quan hệ trên weixin của Chu Phóng đều là Tiểu An xử lí giúp hắn, ngoại trừ người quen thuộc trong giới, trên tên của những bạn bè khác côgn ty quản lý đều có thêm dấu ngoặc ghi chú đến từ công ty nào, để lúc liên lạc sẽ không bị nhầm lẫn.
Bình thường Chu Phóng chắc là sẽ không để ý tin nhắn này, hôm sau Tiểu An sẽ xử lí. Nhưng hôm nay thì khác, hắn trả lời một câu “Cảm ơn.”
Hắn cũng muốn mãi mãi mười tám tuổi.
Hắn còn chưa buông điện thoại xuống, lại một tin nhắn mới gửi tới, vẫn là người kia “Nam thần là anh sao? Anh trả lời em! Tại sao vậy? Có phải là phát hiện em cực kì đáng yêu?”
Chu Phóng mới cảm thấy hơi phiền, bên kia đã gửi ảnh chụp tới.
Một thiếu niên chừng hai mươi tuổi, rất trắng, mắt to, ngồi ở đầu giường nhìn camera, má lúm đồng tiền rất sâu, để trần thân trên, hình dáng xương quai xanh rất đẹp.
Chu Phóng “…” Tình huống gì đây.
Tiểu Trang “Nam thần, hẹn hò với fan không?”
Danh sách chương