----------

Cuối cùng, Harry lựa chọn sử dụng một mẩu giấy da. Chẳng có lí do gì mà nó không hoạt động hiệu quả như với một mảnh vải; với mục đích của cậu, chúng gần như giống hệt nhau, vì cậu cũng không biết tấm áo choàng được làm từ chất liệu gì. Harry mang mảnh giấy đến chỗ tấm áo và bắt đầu xem xét những sự khác biệt giữa chúng và cẩn thận sắp xếp lại những gì mình phát hiện ra.

Giấy da được làm từ da bê, cừu hoặc dê được làm mỏng và phơi khô.

Pellis (da), bản chất là thế, nhưng Harry không cảm thấy đây là một từ chính xác. Nó đã là từ ngữ gần nghĩa nhất mà cậu có thể tìm được. Corium (cũng mang nghĩa là da) thì sao nhỉ? Cũng không quan trọng lắm, nhưng thỉnh thoảng nhận diện một đồ vật trong tiếng Latinh giúp Harry biết thêm về nó. Giống như chiếc áo choàng tàng hình kia, thứ mà những từ ngữ duy nhất cậu nghĩ là phù hợp để mô tả là tunica de aquai (chiếc áo được làm từ nước), nhưng không thể nào lại có chuyện đó được...À không, cũng có thể lắm. Càng nghĩ, cậu càng thấy rằng không có lí do gì mà chuyện đó lại bất khả thi cả.

Nhiều lúc phép thuật thật sự rất phiền phức. Thiên nhiên thật tuyệt vời, tuần tự, rất rõ ràng về những thứ có thể và không thể. Rồi phép thuật xuất hiện và làm xáo trộn tất cả mọi thứ.

Harry bật ra một tiếng cười nhẹ. Cậu đang phàn nàn về phép thuật cơ đấy. Ôi, thật là một cuộc sống buồn chán và tồi tệ làm sao!

Quay lại với mảnh giấy, cậu khá do dự trong việc biến nó thành một tunica de aquai, phần lớn là vì cậu khá chắc chắn nó sẽ chỉ biến thành chất lỏng, một điều khá là phiền phức. Sau cùng thì, phép thuật của Harry sẽ chỉ có tác dụng khi cậu biết mình phải làm gì, và trong trường hợp này cậu thật sự không có một ý niệm gì trong đầu cả. Dẫu vậy, sự tò mò vẫn thôi thúc cậu. Cuối cùng, Harry xé ra một mẩu giấy nhỏ.

"Fies tunica de aquai. (Hãy biến thành một chiếc áo làm từ nước)"

Trong một lúc, không có chuyện gì xảy ra. Sau đó, mẩu giấy bắt đầu tan chảy. Chỉ trong chốc lát nó đã biến thành một vũng nước ở dưới chân Harry.

"Vae merda (Trời đất)," cậu lẩm bẩm, nhưng thật sự thấy hơi buồn cười. Dù sao thì việc này cũng nằm trong dự liệu.

Đã hết ý tưởng về việc giải quyết tấm áo choàng, Harry đặt nó xuống bên cạnh mình. Cậu tự hỏi liệu Snape có biết gì về nó hay không; cậu sẽ tìm hiểu trong thư viện trước, nhưng có thể Snape sẽ biết ai là người gửi nó cho cậu.

Harry quay sang những món quà khác. Cậu cầm hộp quà của Draco lên đầu tiên và bắt đầu bóc lớp giấy bọc.

Nụ cười của cậu dần mở rộng khi món quà lộ ra.

Hai cuốn sách, và một chiếc túi tinh xảo được làm từ da của loài thằn lằn moke (một loài thằn lằn có thể tự điều chỉnh kích thước cơ thể). Harry đã từng nói với Draco về việc loại túi này nghe có vẻ rất hữu dụng, và cậu mỉm cười, biết rằng cậu nhóc tóc vàng đã thật sự nhớ đến một câu bình luận bâng quơ của mình.

Hai cuốn sách được bọc riêng, và Harry để ý thấy có một mẩu giấy nhắn được đính kèm.

Đừng mở chúng khi có người khác ở xung quanh. Sẽ không có chuyện gì tốt đẹp xảy ra.

Mắt Harry mở to, và cậu nhìn hai cuốn sách đầy hiếu kì. Cậu đang ở một mình trong phòng, đương nhiên rồi, nên đã quyết định mở cuốn sách đầu tiên ra. Một khi đã đọc được tiêu đề của nó, Harry hoàn toàn hiểu được những lời cảnh báo của Draco, vàkhoé miệng cậu hơi giương lên.

'Đũa phép gỗ Huyết: Chúng là gì, cách hoạt động và tại sao bạn lại sở hữu chúng'

Harry chắc rằng đây là một câu trả lời cho những rắc rối mà cậu đang gặp phải với đũa phép của mình mà Draco đã được thấy. Cậu cho rằng nó cũng đến từ sự lo lắng của Lucius và Narcissa; Harry có chút ngạc nhiên rằng họ quan tâm đến mức đã gửi cho cậu một món quà, còn chưa nói đến một món quà có tâm đến thế. Cuốn sách này chắc hẳn là khá hiếm – và rất có khả năng là trái với pháp luật. Huyết ma pháp bị bài xích bởi phần lớn mọi người, và tìm kiếm bất kì một cuốn sách nào về chủ đề này là rất khó khăn. Harry không tìm được tài liệu nào trong thư viện Hogwarts, và những cuốn sách có nhắc đến nó thì lại khá tiêu cực, cứ như chủ đề này là một thứ gì đó quá mức gớm ghiếc và kinh khủng.

Cuốn sách thứ hai có tên 'Hướng dẫn về Phép thuật Hắc ám cho người mới bắt đầu', và sau khi lướt nhanh qua, nó chính xác là những gì tiêu đề đã nói; một cuốn hướng dẫn cho người mới bắt đầu về việc học những thần chú và nghi thức hắc ám. Harry đã từng vài lần phàn nàn với Draco rằng thư viện có quá ít tài liệu về Phép thuật Hắc ám, và việc tìm một câu thần chú được coi là Hắc ám là bất khả thi. Cậu nhóc tóc vàng trông có vẻ hứng thú, và đã hỏi rằng liệu Harry có nghĩ nhà trường sẽ dạy cho học sinh những câu thần chú phi pháp hay không. Rồi cậu ta nói rằng thư viện nhà mình có rất nhiều sách về Phép thuật Hắc ám. Harry đã nghĩ cậu ta chỉ đang khoe khoang lúc đó, nhưng có vẻ như đó là một lời mời. Và không phải điều đó thật tốt bụng sao? Cậu có chút thích thú nhận ra rằng phần lớn những món quà của Draco đều bắt nguồn từ nhưng lời phàn nàn của mình; cậu chắc chắn sẽ phàn nàn với cậu nhóc tóc vàng thường xuyên hơn, nếu như đây là kết quả mình nhận được.

Rồi cậu với tay lấy quà của Blaise, thở dài khi bắt gặp tấm thiệp một lần nữa. Bóc ra lớp giấy bọc, cậu rất mừng khi đã không ném món quà đi.

'Thần chú và Runes: Nhận biết, Hiệu chỉnh và Sáng tạo Thần chú'

Đây là lần thứ hai trong ngày Harry đã phải há hốc mồm sửng sốt.

Thế quái nào mà Blaise biết được chuyện này? Cậu không biết mình nên cảm thấy tức giận vì sự tọc mạch của cậu ta hay biết ơn vì cuốn sách này nữa. Harry đã không có cách nào để tìm kiếm những thông tin này, và việc nó từ trên trời rơi xuống thế này là điều cậu còn không dám hi vọng tới.

Harry quyết định sẽ giữ cuốn sách, và tha thứ Blaise cho tấm thiệp lố bịch của cậu ta. Thật sự việc này cứ như bị hối lộ vậy, và sau một lúc Harry quyết định rằng bản thân mình cũng không thể cưỡng lại nó được. Cuốn sách cực kì có ích, và cậu thà chết chứ không thể để lòng tự trọng ngăn mình sử dụng những thứ hữu dụng.

Harry mở đến chiếc hộp cuối cùng. Cậu mở nó một cách cẩn thận, nhưng vì không cảm nhận được hào quang phép thuật nào quanh nó cậu cũng không quá lo lắng. Đến khi đã lấy món quà ra, đôi mắt cậu mở to.

'Brevis Historia De Magia (Lịch sử Phép thuật)'

Harry lật cuốn sách lại, muốn tìm một tấm thiệp, nhưng thay vào đó là một bức ảnh.

Cậu nuốt khan.

Đó là một tấm ảnh chụp mẹ cậu, trẻ hơn những gì mà cậu đã từng thấy, bà đang ngồi bên một bờ hồ bao quanh bởi một đồng cỏ rộng lớn. Bà đang mỉm cười với cậu, biểu cảm trên gương mặt bà vui vẻ và thoải mái.

Harry lật mặt sau tấm ảnh, hi vọng sẽ có gì đó được viết đằng sau. Theo cậu, sẽ là một điều rất độc ác nếu không có lấy một lời giải thích nào. Đính kèm ở đằng sau với một thần chú tự giải phóng ngay khi cậu chạm vào là một mảnh giấy nhỏ.

-----

Gửi Harry,

Rất xin lỗi vì ta không nói cho trò biết sớm hơn, nhưng ta phải thừa nhận rằng ta vẫn đang rất do dự ngay khi đang viết những dòng này. Mẹ trò và ta từng là bạn khi còn nhỏ; bọn ta học cùng một năm, nhưng không may mắn thay, vì sự khờ dại của ta, bọn ta đã cắt đứt quan hệ khi đang học ở Hogwarts. Đây là một trong số ít những bức ảnh của mẹ trò mà ta vẫn còn giữ, được chụp ở gần nơi bọn ta sống khi còn nhỏ, và ta nghĩ trò nên giữ nó. Mẹ trò là một người bạn thân thiết của ta, và nếu như trò mong muốn, trò có thể hỏi ta về cô ấy.

Ta mong trò sẽ thích cuốn sách này. Nhưng ta cấm trò không được mải mê đọc nó đến mức gây tổn hại đến sức khoẻ. Như ta đã nói, ta sẽ không để trò ngất xỉu dưới sự giám sát của ta. Coi như là vì món quà này, trò hãy cố gắng chăm sóc sức khoẻ của mình tốt hơn, ít nhất là trong kì nghỉ lễ.

Một Giáng sinh an lành.

-----

Một lần nữa, không có chữ kí, nhưng lần này Harry hoàn toàn biết ai là chủ nhân của món quà. Cậu cố gắng nuốt xuống cảm giác nghẹn ứ ở cổ họng khi đọc những dòng chữ trên mảnh giấy.

"Con dơi ngốc nghếch," cậu lẩm bẩm trìu mến, giọng nói hơi nghẹn ngào. Cậu không biết tại sao việc này lại có ảnh hưởng lớn đến mình như thế...đó là một lời nói dối, cậu biết rõ ràng lí do tại sao. Thật sự Harry không muốn thừa nhận, kể cả là với bản thân mình, nhưng cậu đã bắt đầu coi Snape giống như một...người cha. Khá buồn cười, phải thú thật là vậy. Cậu mới chỉ biết ông được vài tháng! Ông là giáo sư của Harry, người giám hộ cho phần lớn năm học, và được trả lương để chăm sóc cậu; biết đâu đấy, ông thật sự chẳng ưa cậu chút nào và chỉ đang chịu đựng cậu mà thôi. Có lẽ ông cư xử thế này với mọi học sinh, và Harry chỉ đang quá tự đề cao bản thân mình.

Kể cả trong khi cậu đang nghĩ vậy, cậu biết nó không phải sự thật. Ngay cả Draco còn tỏ vẻ ngạc nhiên trước sự thân thiết giữa Snape và Harry, và cậu nhóc tóc vàng còn chưa biết được một nửa của câu chuyện. Món quà là một điều bất ngờ, và Harry có lẽ sẽ băn khoăn rằng liệu việc một giáo viên tặng quà cho học sinh có quá kì lạ hay không, nhưng dù sao thì mối quan hệ giữa họ cũng không bình thường lắm, với việc Snape đã quen biết mẹ của Harry từ khi họ còn là trẻ con.

 Sự thật là Snape là người duy nhất đem đến cho Harry liên tưởng về hai từ phụ huynh. Nhà Dursley đương nhiên không được tính đến, và vấn đề chính với việc Sandy đảm đương vai trò đó là vì Harry cảm thấy cô không hợp lắm với việc làm cha mẹ, dù có yêu quý cô đến đâu. Cậu chưa bao giờ có thể bàn luận những ý tưởng của mình với cô, hỏi cô chuyện gì, hay tranh luận, và cậu chưa bao giờ có mong muốn được thể hiện hết khả năng của mình cho cô xem. Không giống như với Snape, người đang chậm rãi dỡ xuống những bức tường của Harry với những biểu cảm tò mò, trí tuệ nhạy bén và những hành động tốt bụng của ông. Dù vậy, cậu không nghĩ sẽ có ngày nói cho Snape những điều này. Harry chắc rằng người đàn ông khó đoán, thiếu kiên nhẫn và thẳng thắn đó sẽ lên cơn đau tim mất.

"Ôi, Merlin," cậu thở dài, mừng thầm rằng không có ai ở đây để chứng kiến cơn khủng hoảng tinh thần nhỏ của mình. 

----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện