-------

Đôi mắt Blaise mở to ngạc nhiên, nhưng rồi hơi nheo lại. "Chuyện này là về 'căn bệnh' của cô bé phải không?"

Harry thở dài, có chút ước rằng Blaise không thông minh đến vậy, điều đó khiến việc giữ những bí mật khỏi cậu nhóc trở nên vô cùng khó khăn. "Nếu tôi hứa sẽ nói cho cậu sau khi đã xác nhận được vấn đề này, cậu sẽ giúp tôi chứ?" Phụ thuộc vào cuốn sổ, cậu sẽ phải giấu Blaise một số chuyện để đảm bảo an toàn, nhưng Harry đã nói về những mối nguy hiểm của phép thuật của mình, và cậu nhóc đã dễ dàng chấp thuận sự bảo mật cần thiết. Blaise cũng đã hứa sẽ nghiên cứu về việc bảo vệ tâm trí của mình, nhưng quá trình đó sẽ tồn rất nhiều thời gian nên Harry sẽ vẫn phải rất cẩn thận. Nói là vậy, thông tin luôn là thứ tốt nhất để đưa ra trao đổi khi muốn nhờ vả Blaise, và vì đây là một việc khá lớn, Harry sẵn sàng tạo một ngoại lệ.

Blaise nhướn mày nhìn cậu đầy đánh giá. "Cậu đang nhờ tôi vì cậu biết cô bé thích tôi."

Harry hơi rụt lại. Cậu biết việc này sẽ khiến Blaise thấy khó chịu, và Harry không muốn tỏ ra quá thiếu tế nhị. Chỉ là cậu không còn nhiều lựa chọn nữa. "Hiển nhiên là cậu có thể từ chối."

"Nếu thế thì cậu sẽ làm gì?"

"Tôi cũng không biết nữa. Tôi cần làm điều này càng sớm càng tốt vì sự an toàn của Ginny, nhưng cô bé thực sự đã trở nên rất bí mật và khép kín. Cô bé thậm chí còn không đi chơi với những người bạn thân nhất của mình, và rất hay vắng mặt trên lớp." Harry thở dài. "Đến mức này có lẽ lựa chọn duy nhất của tôi là bắt cóc Ginny trên đường đi ăn tối mất."

Blaise bật cười. "Được rồi, được rồi, tôi sẽ giúp cậu. Không cần phải đau khổ đến thế đâu."

"Này!" Harry bắt đầu phàn nàn, nhưng rồi quyết định rằng nó không đáng để gặp rắc rối. Blaise rõ ràng chỉ đang trêu chọc cậu, và cậu cũng đã đạt được điều mình muốn. "Cảm ơn cậu, điều này sẽ khiến mọi thứ trở nên dễ dàng hơn nhiều."

Blaise lại ngả người nằm xuống, vẻ mặt trầm ngâm và hơi lo lắng. "Cô bé bị sao vậy?"

Harry một lần nữa đưa tay vuốt mái tóc của Blaise, tự xoa dịu sự bất an của mình về vấn đề của thứ đồ vật Hắc ám kia. "Tôi không chắc, nhưng ít nhất tôi biết làm thế nào để cải thiện tình trạng này."

----------

"Xin chào?"

"Ginny! Cảm ơn em đã đến đây với một thông báo đột ngột như vậy." Blaise nói, mỉm cười đầy thiện ý. "Ngồi đi! Anh có chuyện muốn nói với em."

Khuôn mặt của Ginny hơi hồng lên, vẻ hồng hào nhất mà Harry thấy được trong suốt mấy tuần nay, một điều rất đáng lo ngại xét đến nước da của cô bé. Ginny nhanh chóng cùng Blaise ngồi vào chiếc bàn cạnh cửa sổ, đặt túi của mình dưới chân.

Harry đang giấu mình dưới chiếc bàn ngay bên cạnh họ, dưới chiếc áo tàng hình. Cậu cũng đã tự yểm EffugiatSilense lên bản thân, không chỉ để ngăn Ginny nghe hoặc nhìn thấy cậu, mà còn để có thể lấy cuốn sổ từ túi của cô bé mà không bị phát hiện. Effugiat đặc biệt hiệu quả trong việc này; chỉ cần Ginny bị phân tâm, cậu có thể mở túi của cô bé, lấy cuốn sổ ra, sao chép nó và thay bản sao vào mà không bị phát hiện. Chiếc áo tàng hình có thể tuột ra khi Harry vươn tay ra, hoặc có thể che khuất mất túi của cô bé một cách đáng ngờ. Trong khi đó, miễn là Ginny tập trung vào chỗ khác, Effugiat sẽ giấu kín hành động của Harry mà không có bất kì vấn đề gì.

Mọi chuyện bây giờ chỉ phụ thuộc vào diễn xuất của Blaise để giữ cho cô bé đủ phân tâm. Có vẻ như điều đó sẽ không thành vấn đề, vì Ginny đã hoàn toàn tập trung vào những gì Blaise đang nói rồi.

"Anh nghe một người bạn của em nói rằng em biết rất nhiều về Quidditch." Blaise nói với vẻ giả vờ nhiệt tình. "Anh đang nghĩ đến việc viết một bài báo cáo về nó, và anh băn khoăn liệu có thể nhờ em giúp không? Anh biết như thế là đòi hỏi hơi nhiều, nhưng anh sẽ vô cùng biết ơn." Giọng cậu ta trở nên đầy dịu dàng và ngọt ngào.

Harry phải kìm không cho mình phì cười. Blaise chẳng quan tâm gì đến Quidditch, nhưng nó là thứ mà Ginny rất yêu thích. Đó là điều mà Harry biết được từ vài cuộc trò chuyện mà cậu đã cố gắng khơi ra với cô bé vào đầu năm học, trước khi Ginny trở nên khép kín, vì vậy cậu biết đó là một chủ đề rất dễ khiến cô bé chú tâm. Harry cũng tin tưởng rằng tình cảm của Ginny với Blaise sẽ đủ để cô bé không suy nghĩ quá nhiều về lí do Blaise sẽ tìm đến cô bé để xin lời khuyên về một bài viết; Ginny mới chỉ là một học sinh năm nhất, và họ cũng không phải là bạn bè, nên mọi chuyện không được hợp lí lắm. Nhưng Harry nhận thức rõ ràng rằng cảm xúc có thể che mắt con người, và đúng như dự đoán, cô bé dễ dàng tin vào cái cớ này. Cô bé cũng đang rất cố gắng để tạo ấn tượng tốt với Blaise, và Harry không khỏi cảm thấy xót xa cho Ginny đáng thương, ngọt ngào. Blaise không có hứng thú với cô bé, dù cậu ta không thấy quá phiền phức như với những người khác, nhưng Harry biết cuộc gặp gỡ này đã mang đến niềm hi vọng sẽ chỉ tan vỡ sau này. Ginny không làm gì sai, và cô bé không xứng đáng bị tổn thương và thao túng thế này, nhưng Harry đang làm điều này vì chính lợi ích của cô bé. Sự an toàn của Ginny quan trọng hơn.

Cậu đưa tay ra và đặt lên túi của cô bé, mở rộng phạm vị của Effugiat lên nó và sau đó, khi đã chắc chắn rằng nó đã ổn định, cậu cho tay vào trong.

Có rất nhiều đồ bên trong: bút, giấy da, sách vở. Nhưng cuốn sổ nhỏ màu đen không thể lẫn đi đâu được, không chỉ vì lớp bìa da đặc biệt, mà còn vì bóng tối của sức mạnh toả ra từ nó. Harry cầm lấy cuốn sổ và cẩn thận lấy nó ra.

Ngay lập tức, cậu nhìn thấy một tia phép thuật của nó bắn ngược về phía Ginny. Ngay khi nó tiếp xúc với rìa ngoài của phép thuật của cô bé, nó đột ngột phân tán vào đó, giống như những giọt nước nhỏ li ti chảy trên ô cửa sổ. Sau đó, giống như một trong những giọt nước đã bị chọc vào, một phần nhỏ phép thuật của Ginny nứt vỡ ra.

Cô bé đột nhiên dừng lại giữa câu nói.

"Điều gì đã xảy ra sau khi Truy thủ đó bị hạ?" Blaise nhanh chóng nói, nhận thấy có điều gì đó không ổn, và đưa tay ra gõ vào bàn tay cô bé. Ginny ngay lập tức chuyển sự chú ý trở lại, lắp bắp nói lời xin lỗi. Phép thuật của cô bé đã liền lại, nhưng vết nứt vẫn còn đó. Nhưng giọt khác vẫn đang chuyển động.

Harry cảm thấy một cơn hoảng sợ dâng lên. Cậu đã hoàn toàn bỏ qua việc cuốn sổ này có khả năng ám lấy con người.

Cậu nhanh chóng đưa ra quyết định.

Harry nhanh chóng lấy cuốn sổ ra khỏi túi, mang nó xuống dưới tấm áo tàng hình và khẽ thì thầm, "Tempero."

Thần chú này là một trong những thứ kì lạ mà Harry từng thực hiện. Cậu chưa từng sử dụng thần chú này trước đây và lo lắng về sự hoạt động của nó, nhưng khi phép thuật của cậu vươn ra và bao lấy cuốn sổ, tất cả những gì Harry cảm nhận được là sự bình thản. Ma thuật Hắc ám, thứ vốn có cảm giác hung hăng và tham lam trước đây, bỗng nhiên trở nên bình tĩnh và ngoan ngoãn, và Harry nhẹ nhàng cẩn thận kéo từng giọt của nó khỏi sức mạnh của Ginny. Sau đó cậu nhẹ nhàng nhưng chắc chắn nhấn nó vào bìa của cuốn sổ. Trong vòng vài giây, Harry đã tập trung được tất cả phép thuật của nó lại, và cậu thở ra một hơi dài.

Xong xuôi, Harry cố gắng hết sức để tập trung. Bây giờ cậu đang duy trò ba thần chú phức tạp cùng lúc, và khả năng kiểm soát của cậu đang dần bị kéo giãn. Nhưng Harry không chấp nhận thất bại. Cậu đã rất gần với thành công rồi.

"Obice (rào chắn)."

Đây là câu thần chú Harry hay sử dụng khi thử nghiệm với một thứ gì đó nguy hiểm, và nó khá hiệu quả trong việc giữ mọi thứ trong phạm vi chỉ định, vì thế cậu cảm thấy nó là một lựa chọn hợp lí trong tình huống này.

Harry chỉ hi vọng rằng nó thật sự có tác dụng. Cậu chưa từng thử dùng thần chú này để chứa phép thuật thuần tuý trước đây, vì vậy có khả năng Obice sẽ không hoạt động, nhưng Tempero đã có hiệu quả nên chắc là nó cũng có thể được?

Phép thuật của Harry lan ra quanh cuốn sổ, nhanh chóng tạo thành một kết giới xung quanh nó. Ngay sau khi hình dạng đã vững chắc, cậu lập tức giải phóng thần chú Tempero.

Phép thuật của cuốn sổ, vốn đang nằm yên không hoạt động trong suốt quá trình, thức tỉnh và nhận thấy mình đang bị mắc kẹt. Harry quan sát đầy nhẹ nhõm nhưng cũng hơi sợ hãi khi thứ phép thuật hắc ám kia cố gắng xuyên thủng kết giới bao quanh nó, và bị chặn lại. Tuy nhiên, cậu có thể cảm nhận được một phần nhỏ phép thuật của mình đang bị kết giới sử dụng mỗi khi ma thuật từ cuốn sách tấn công vào nó, vì thế cậu biết mình sẽ không thể duy trì việc này quá lâu.

Ginny và Blaise vẫn đang trò chuyện, và Harry thở dài nhẹ nhõm.

Sau đó, cậu lấy ra một cuốn sổ màu đen khác từ trong túi của mình. Harry đã tạo bản sao này vào ngày hôm qua, gần nhất có thể với những gì cậu thấy được để giúp việc này đỡ tốn sức. So sánh hai cuốn sổ, Harry tự hào rằng mình đã làm rất tốt trong việc sao chép. Bìa da rất giống, và hình dạng chung của nó gần như hoàn hảo; ngay cả những góc bằng đồng trông cũng rất đẹp, mặc dù cậu đã làm rối tung các cạnh lên. Dù sao đi nữa, nó sẽ không thành vấn đề. Hài lòng với sự thẩm định của mình, Harry đặt một tay lên cuốn sổ gốc, và tay kia lên cuốn còn lại.

"Adsimulo (Sao chép)."

Cả ObiceAdsimulo đều không tiêu tốn nhiều sự tập trung hay lượng phép thuật của Harry bằng Tempero, nên bây giờ cậu không lo lắng về việc sử dụng một thần chú khác. Tempero nguy hiểm vì cậu chưa từng sử dụng nó trước đây, vì vậy cả cậu lẫn phép thuật của mình đều không quen thuộc với nó. Nhưng Harry cực kì thoải mái với Obice, và cậu cũng đã luyện tập khá nhiều với Adsimulo. Vì vậy, việc sử dụng chúng cùng lúc cũng không khó bằng một mình Tempero.

AdsimuloFies khá tương tự. Cả hai đều biến những đồ vật từ thứ này sang thứ khác. Sự khác biệt chính giữa chúng là, không giống như Fies, Adsimulo không thay đổi thành phần thực tế của đối tượng. Adsimulo sử dụng một phần phép thuật lấy từ Harry để tạo một chiếc 'mặt nạ' quanh vật thể được chỉ định để mô phỏng chính xác vẻ ngoài của vật cần sao chép, và sau đó nó sẽ dùng phần phép thuật còn lại để từ từ hợp nhất với vật thể. Khi phép thuật mà câu thần chú lấy được dần bị sử dụng hết, cả lớp mặt nạ và quá trình sao chép sẽ dần biến mất, và cuối cùng bản sao sẽ chỉ còn là sự pha trộn giữa bản gốc và những đặc điểm của bản sao.

Lí do Harry tạo ra Adsimulo là vì cậu nhận ra rằng mình cần một câu thần chú có khả năng sao chép một đồ vật tốt hơn Fies. Cậu không thể dễ dàng thay đổi từng bộ phận của một đồ vật, vì vậy cậu đã nảy ra một ý tưởng khác. Adsimulo không thay đổi thành phần của vật thể, nó chỉ thay đổi hình dáng bên ngoài, giống như việc mạ vàng lên một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ vậy. Tác phẩm điêu khắc và lớp mạ càng tốt thì kết quả có được sẽ càng tốt, nhưng nếu đối tượng cơ sở không đủ giống với đối tượng cần sao chép, Adsimulo thực sự không thể làm gì được. Đây là lí do tại sao việc tạo 'lớp nền' giống bản gốc là vô cùng quan trọng. Nếu tất cả đúng như kế hoạch, và câu thần chú tự mờ đi đúng cách, Ginny sẽ chỉ thấy cuốn sổ đang bị phai dần đi theo thời gian. Nếu bìa có màu hơi khác hoặc một số chữ bị mờ, cô bé chắc chắn sẽ không nhận ra sau vài tháng. Bên cạnh đó, Harry cá rằng sao khi tách khỏi phép thuật Hắc ám của cuốn sổ kia một thời gian, Ginny sẽ quên hoàn toàn về nó. Sau cùng thì, cô bé không thật sự yêu thích nó, chỉ là vì phép thuật của nó đang ám lấy cô bé mà thôi.

Khi đã chắc chắn Adsimulo đã bám chắc vào bản sao và mặt nạ đã vào đúng vị trí, Harry cầm bản sao của cuốn sổ Hắc ám kia và mở nó ra, tò mò không biết có gì bên trong.

Cuốn sổ trống không.

-------

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện