CHƯƠNG 3: INGRESSO (Lối vào)

Happy reading!

----------

Vào buổi sáng ngày sinh nhật thứ mười một của mình, Harry thức dậy với một linh cảm đột ngột và mơ hồ rằng có chuyện gì đó rất quan trọng sắp xảy ra. Cảm giác ấy biến mất cũng nhanh chóng như khi mà nó xuất hiện, và Harry bỏ qua nó. Cậu liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường; bây giờ là sáu giờ sáng, Harry rời giường rồi đi xuống bếp. Vào sáng sớm, mọi thứ đều trôi qua khá êm đềm, khác với bầu không khí bận rộn và gấp gáp thường thấy vào mỗi buổi sáng.

Harry không đi học; cậu chỉ đến trường một vài tuần hồi năm tuổi và quyết định rằng cậu đang lãng phí tâm sức và thời gian ở đó. Cậu đã biết đọc và viết bằng tiếng Anh, tiếng Latinh của cậu cũng đang tiến bộ rất nhanh, không cần thiết phải giải thích cho cậu vì sao Mary và chú chó thích đuổi bắt ở quanh công viên. Môn toán thực sự khá thú vị cho đến khi cậu nhận ra rằng cậu có thể tiến bộ nhanh chóng hơn nhiều với những cuốn sách mà Sandy đưa cho so với việc ngồi trong một lớp học mà những đứa trẻ chỉ chăm chú đến việc ném những viên gạch đồ chơi vào người nhau.

So với những đứa trẻ khác, Harry không phải là một cậu bé thích giao lưu, Sandy là người duy nhất mà cậu thường xuyên tiếp xúc ngoài những người họ hàng của cậu, và cô là người duy nhất cậu muốn thân cận. Cậu cho rằng những đứa trẻ khác còn quá nhỏ để hình thành các mối quan hệ, dù rằng bản thân cậu cũng chưa hoàn toàn trưởng thành. Cậu không nhìn nhận mình là một đứa trẻ năm tuổi giống như những đứa trẻ khác. Không phải là cậu thấy chúng ngốc nghếch, đơn giản là cậu không hứng thú với những gì chúng làm, và ngược lại.

Những giáo viên cũng là một vấn đề. Lần đầu tiên cậu mang một trong những cuốn sách Latinh của mình đến lớp - một phần về Augustus trong "De Vita Caesarum (Tiểu sử mười hai hoàng đế )", - cuốn sách cậu đọc vì nó có một định dạng phù hợp để cậu có thể dễ dàng đoán được các từ ngữ dù không biết chúng. Giáo viên chủ nhiệm đã tới và hỏi cậu đang đọc gì. Khi cậu giải thích, cô ta đã cố gắng lấy cuốn sách đi với một nụ cười gượng gạo và khinh thường để cậu có thể đi "chơi đùa với các bạn và con có thể nhìn ngắm cuốn sách đẹp đẽ ấy sau."

Cậu suýt nữa đã ném luôn cuốn sách vào cô ta.

Đương nhiên là cậu đã không làm thế. Cậu quá quý trọng cuốn sách để ném nó đi như một thứ không giá trị như vậy. Thay vào đó, Harry đã cất nó đi và lặng lẽ gia nhập cùng một đám trẻ đang chơi xếp hình gần đó. Nó rất đơn giản, chỉ có mười miếng, và Harry có thể xếp xong hết trong khoảng nửa tiếng, nhưng cậu không muốn thu hút thêm sự chú ý về mình.

Ngày tiếp theo, cậu bình tĩnh trình bày với chú và dì của mình rằng mình sẽ không đến trường nữa. Khi chú Vernon la lên rằng cậu không có quyền quyết định chuyện đó, Harry thậm chí đã phải đe doạ họ rằng cậu sẽ tiết lộ khả năng sử dụng phép thuật của mình cho những người khác. Mọi thứ được sắp xếp nhanh chóng ngay sau đó, nhà Dursley cho cậu 'chuyển trường' và để Harry ở nhà cả ngày. Bọn họ hiển nhiên là không tin tưởng Harry, nhưng để đảm bảo rằng Harry sẽ không đốt ngôi nhà mà cậu sống và hơn nữa, bọn họ cũng chẳng làm được gì khác. Nói về trại trẻ mồ côi cũng không có tác dụng khi Harry thuộc lòng địa chỉ và tên tuổi của bọn họ. Họ lảng tránh Harry như dịch bệnh suốt vài tháng sau đó, rồi càng đối xử với cậu như một người vô hình. Harry cũng hài lòng với việc đó.

Họ vẫn đối xử với cậu như vậy đến tận bây giờ khi cậu đã mười một tuổi. Cậu cũng đã trở thành một người có ích trong nhà, dọn dẹp và làm vườn khi họ đi vắng. Sự thật là, làm việc nhà là một cách hữu dụng để Harry luyện tập phép thuật của mình. Kể cả lúc này, khi cậu đang nấu một quả trứng và làm vài lát bánh mì nướng, cậu vẫn đang sử dụng phép thuật của mình lên bếp lò để quả trứng được nấu một cách hoàn hảo. Nó khó hơn nhiều việc đốt một thứ gì đó hay giữ một ngọn lửa trong lòng bàn tay. Ở đây, nhiệt độ phải được duy trì liên tục nhưng vừa đủ để không làm cháy thức ăn; đây không phải là bài tập cho vốn Latinh, mà là cho khả năng kiểm soát phép thuật của cậu. Harry đang dần dần thành thục hơn trong việc này, nhưng bản chất phép thuật là một thứ hết sức khó khăn để nắm bắt; muốn giải phóng được nó và khiến nó thôi giãy dụa như một con rắn tức giận mỗi khi cậu cố gắng dùng nó cho một việc gì đó đòi hỏi nhiều sự tinh vi.

Cậu để quả trứng hơi sém lên đĩa, rồi đi lấy bánh mì từ máy nướng. Harry không dám động đến những món đồ điện; điện năng rất khó để điều khiển được và còn khó hơn để sử dụng nó theo ý muốn. Cậu tin tưởng vào những linh kiện như điện trở và điốt hơn là khả năng sử dụng phép thuật của mình, ít nhất là trên phương diện này.

Harry nhàn nhã dùng bữa sáng trong khi những người khác dần thức dậy. Cậu có thể nghe được tiếng bước chân như sấm rền của chú và em họ của mình và âm thanh nhỏ hơn từ dì Petunia khi họ chuẩn bị sửa soạn cho một ngày mới. Cậu ăn xong và hoàn thành việc rửa chén đĩa ngay khi họ đi xuống nhà ăn sáng. Harry xếp chúng gọn gàng khi họ ngồi xuống bàn và Petunia bắt đầu chuẩn bị bữa sáng; cậu vừa chuẩn bị đi lên phòng thì chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc của những bức thư được thả vào hòm.

Harry thường không quá để tâm đến chúng; dù sao thì cũng chẳng có bức nào dành cho cậu, nên việc này cũng chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt. Tuy nhiên, lần này có một cảm giác gì đó rất khác lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện