----------

Harry không nghĩ sảnh đường có thể im lặng hơn khi tên cậu được gọi lên, nhưng hiển nhiên là cậu đã nhầm. Bầu không khí trong Đại Sảnh Đường như đông cứng lại, từ những cánh cửa lớn đến tận chỗ những giáo viên đang ngồi.

Harry cẩn thận đứng dậy, kéo cái nón khỏi đầu mình và đưa nó cho McGonagall, người trông như sắp ngất đến nơi, mặt bà tái nhợt và mắt mở to. Harry quay về phía bàn của Slytherin và chậm rãi bước về phía đó giữa sự tĩnh lặng có lẽ chỉ tìm thấy được nơi hầm mộ, cẩn thận không để lộ đôi bàn tay đang run rẩy của mình. Cậu thật sự không thích làm tâm điểm của sự chú ý chút nào.

Đột nhiên, vang lên một tiếng vỗ tay duy nhất. Harry nhìn quanh và thấy Draco đang vỗ tay cho mình khi cậu đi đến chỗ ngồi. Vài giây sau những người khác dần tham gia vào, cho đến khi cậu ngồi xuống bên cạnh người bạn tóc vàng của mình phần lớn sảnh đường đang vỗ tay, dù có hơi ảm đạm hơn so với cho những học sinh năm nhất khác. Tuy nhiên, một số học sinh đang hướng những ánh nhìn giận dữ hoặc kinh ngạc về phía cậu và Harry lơ bọn họ đi. Cậu gật đầu cảm ơn chân thành tới Draco, người gật đầu lại thấu hiểu. Rồi cậu hướng về phía chiếc bàn của các giáo viên.

Tầm mắt cậu ngay lập tức hướng đến vị giáo viên với mái tóc đen. Phép thuật của ông ta có vẻ còn kích động hơn trước, quất loạn xung quanh với vẻ đe doạ. Đôi mắt tăm tối của ông lướt qua bàn Slytherin, dừng lại ở Harry một lúc; Harry chớp mắt, và ánh mắt của vị giáo viên lướt qua cậu. Harry quay sang Draco.

"Vị giáo sư với mái tóc đen đang ngồi cạnh người đang đội khăn xếp là ai vậy?"

Draco nhìn sang. "Ồ, đó là Severus Snape, Cha đỡ đầu của tôi. Ông ấy trông có vẻ không vui vẻ lắm; tôi đoán là ông ấy không được thoải mái vì không thích những buổi lễ như thế này." Harry dằn lòng không nói cho cậu ta rằng có lẽ Snape cũng không thích Harry lắm. "Chúng ta sẽ được gặp ông ấy hẳn hoi khi xuống Phòng sinh hoạt. Tôi rất vui vì cậu vào Slytherin; tôi biết cậu nói cậu không chắc chắn, nhưng tôi rất mừng." Cậu nhóc tóc vàng mỉm cười nhẹ và Harry cũng vậy, một sự cảm kích tràn đầy trước lời nói thẳng thắn của Draco.

"Mình cũng rất vui khi được ở đây với cậu," cậu nhẹ nhàng nói. Draco cười tươi hơn, trước khi nụ cười ấy đột nhiên biến mất khi cậu ta lườm ai đó đằng sau Harry một cách lạnh lùng.

"Có thể cảm phiền không nghe lén người khác nói chuyện không? Hành vi thô lỗ như thế không nên thuộc về một người có những phép lịch sự tối thiểu. Có lẽ các cậu sẽ hợp hơn ở Gryffindor đấy," cậu ta nói, giọng điệu lạnh lẽo và cho thấy rõ ràng cậu ta thấy sự (thiếu) kín đáo của những Slytherin khác thảm hại như thế nào. Harry quay lại và thấy một nhóm học sinh nhanh chóng quay mặt đi, một vài người thậm chí đỏ bừng mặt xấu hổ. Cậu cười nhẹ rồi quay lại về phía Draco. Cậu thật sự rất yêu quý cậu nhóc tóc vàng này.

----------

Buổi tiệc kết thúc khá sớm so với Harry nghĩ; có quá nhiều thứ để chiêm ngưỡng! Cậu rất ngạc nhiên trước sự thể hiện phép thuật xung quanh mình; cậu đã quen với việc phải che giấu đi phép thuật, một thứ nhỏ bé chỉ dành cho những buổi chiều yên tĩnh và những thử nghiệm bí mật, nên việc thấy nó được khoe ra thoải mái như vậy khá mới mẻ. Cái Nón đã được mang đi bởi McGonagall ngay sau khi học sinh cuối cùng được phân loại. Harry quyết định sẽ tìm hiểu thêm về nó; chắc chắn là nó có vẻ rất giống một sinh vật sống.

Cậu chưa nói chuyện nhiều với những học sinh khác, nhưng một vài người đã thử lôi kéo cậu vào những cuộc trò chuyện; cậu để Draco nói hộ mình, cậu phù thuỷ máu thuần sẵn sàng cho mọi người thấy tình bạn giữa họ. Harry biết Draco đang thể hiện quyền lực bằng cách phô trương mối quan hệ của mình với 'vị anh hùng chiến tranh nổi tiếng', dù cậu không biết chính xác là như thế nào. Có lẽ để làm nền móng cho những kế hoạch sau này, Harry trìu mến nghĩ, giống hệt như cha của cậu ấy vậy.

Họ được dẫn ra khỏi Đại Sảnh Đường bởi hai học sinh lớn tuổi hơn; Harry và Draco đi sóng vai với nhau, và Draco kể cho cậu mọi thứ mình biết về Hogwarts.

"Chúng ta sẽ ở dưới hầm ngục, đương nhiên rồi," cậu ta nói. Harry tỏ vẻ kinh ngạc. "Không phải như vậy; kí túc xá của Slytherin ở dưới hầm ngục....thật đấy, nó không phải như cậu nghĩ đâu! Cha tôi đã nói rằng nơi ở của chúng ta thuộc dạng tốt nhất ở đây; ở dưới này rộng rãi hơn trên những toà tháp, nên phòng của chúng ta sẽ lớn hơn. Chúng ta cũng có những cửa sổ được phù phép thường nhìn ra Hồ Lớn, nhưng ta có thể phù phép để nó cho thấy bất cứ thứ gì. Ở đó cũng có..."

Quãng đường đi xuống mất khoảng 10 phút; Harry nghĩ mình sẽ bị lạc trong 2 phút đầu tiên. Toà lâu đài thật sự khổng lồ, với những hành lang quanh co và những bức tường không rõ tác dụng...những cầu thang chuyển động và những cánh cửa thoắt ẩn thoắt hiện không giúp gì thêm.

Họ dừng lại trước một bức tượng rắn lớn; người huynh trưởng quay về phía họ.

"Đây là lối vào Kí túc xá của chúng ta. Các em cần có mật khẩu để đi vào nên đừng quên nó nếu không muốn bị nhốt ở ngoài. Mật khẩu thay đổi hàng tháng. Hiện tại nó là Semper Purum."

Harry nhoẻn miệng cười. Cuối cùng! Một bằng chứng Latinh có tồn tại ở Thế giới Pháp thuật (mặc dù vị huynh trưởng có một phát âm tồi tệ.)

Bức tượng rắn phát ra một tiếng động nhỏ, rồi dịch sang bên, để lộ ra một lối đi tối tăm dẫn vào những bức tường của toà lâu đài.

Họ men theo theo lối đi khá hẹp đến với một căn phòng rộng lớn tuyệt đẹp ở phía bên kia. Những tấm màn viền chỉ bạc phủ quanh căn phòng, những đồ trang trí bằng bạc được bài trí cẩn thận trên những chiếc bàn chế tác lộng lẫy. Có rất nhiều bức tranh đẹp đẽ được sắp đặt khéo léo quanh căn phòng, và những chiếc ghế bành sắp xếp đầy thẩm mĩ quanh một lò sưởi lớn đang toả ra hơi ấm giữa những bức tường đá lạnh lẽo. Trên trần treo một chiếc đèn chùm thuỷ tinh tuyệt đẹp, xếp đầy những cây nến mà Harry cá là đều được khắc thành một hình dạng tao nhã. Nó là một cảnh tượng tuyệt vời, và Harry một lần nữa phải kìm lại sự kinh ngạc trước sự hoành tráng của cuộc sống mới của mình. Nó không hề giống bất cứ thứ gì cậu có thể tưởng tượng ra. Cậu có thể thấy thậm chí Draco cũng có vẻ khá ngạc nhiên.

Vị huynh trưởng cho họ chút thời gian chiêm ngưỡng trước khi hắng giọng.

"Các em có thể ngắm Phòng Sinh hoạt bao nhiêu tuỳ thích sau; còn bây giờ, phòng của nam ở cầu thang bên trái, nữ ở bên phải. Rương của các em đã được xếp dọc theo hành lang trên kia; là những năm nhất, các em sẽ ở theo cặp. Các em có thể tự quyết định chuyện đó. Bữa sáng ngày mai bắt đầu lúc 7 giờ sáng. Tất cả các em phải có mặt đúng giờ, đặc biệt vì mai là ngày đầu tiên. Các em sẽ được nhận thời khoá biểu của mình ở đó. Có câu hỏi gì không?" Không ai lên tiếng. "Tốt. Tên anh là Gerard Pritchard. Chào mừng tới Slytherin." Nói xong, anh ta quay người và đi vào một trong những hành lang dẫn sâu vào khu kí túc xá Slytherin.

Không ai di chuyển. Harry nhìn theo anh ta rồi quay sang Draco.

"Đi chọn phòng nào," cậu nói. Draco gật đầu, và họ đi lên cầu thang tới dãy phòng của mình, những học sinh nam khác theo sau họ. Họ chuyển vào căn phòng gần cầu thang nhất; nó kém riêng tư hơn, nhưng Harry nghĩ rằng việc ở gần lối ra vào Phòng Sinh hoạt là quan trọng hơn. Nếu cần, cậu có thể đặt vài bùa chú để ngăn những người có ý định lẻn vào. Draco không hỏi gì về sự lựa chọn này, nhưng Harry nghĩ rằng cậu nhóc tóc vàng cũng có suy nghĩ tương tự.

Không học sinh nào khác quan tâm đến sự lựa chọn của họ; Harry tự hỏi liệu đó là do thân phận của cậu và Draco, hay là vì họ lên đây trước. Có lẽ là cả hai.

Phòng ngủ kém xa hoa hơn nhiều so với Phòng Sinh hoạt, nhưng không thể nào được coi là tồi tàn. Hai chiếc giường êm ái với ga và màn giường xanh sẫm thêu những hoạ tiết bạc; hai chiếc bàn nhỏ và hai bàn học, tất cả đều được chạm khắc tinh xảo, và một cánh cửa dẫn đến phòng tắm khá lớn. Họ có một cửa sổ cỡ trung nhìn ra bầu trời đầy sao, cảm giác như là họ đang ở trên đỉnh cao nhất của toà tháp trong toà lâu đài chứ không phải là dưới một hồ nước.

Harry yêu thích mọi thứ ở đây.

Một phần cậu muốn đi xuống và khám phá Phòng Sinh hoạt, có lẽ chỉ để ngắm nhìn vẻ đẹp của nó thêm vài phút, nhưng cuối cùng quyết định là bản thân đã khá mệt mỏi. Draco đồng ý rằng họ nên đi ngủ sớm hôm nay; họ còn rất nhiều thời gian để chiêm ngưỡng nơi này, và việc tạo một ấn tượng tốt vào ngày mai là rất quan trọng. Họ sửa soạn đi ngủ và chỉ sau vài phút nằm xuống giường – thậm chí còn thoải mái hơn vẻ ngoài của nó – Harry chìm vào giấc ngủ.

----------

Hết chương 7

------------------ 27/06/2020------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện