----------

Nửa giờ học còn lại được dành để luyện tập chuyển động của câu thần chú, và Flitwick giải thích về tác dụng và nhược điểm của nó. Harry phải cố không rùng mình mỗi khi những từ ngữ ấy được nhắc tới, và đến khi lớp học kết thúc cậu hoàn toàn sẵn sàng để phân thây bất cứ ai đã sáng tạo ra sự kết hợp tạp nham của những âm tiết ngu ngốc ấy.

Lớp học râm ran bàn luận sôi nổi về Vụ việc Chiếc lông vũ khi ra về, băn khoăn rằng liệu nó là một hồn ma hay là do cái tên 'Peeves' bí ẩn. Họ đã theo dõi chiếc lông vũ suốt buổi học, nhưng nó không hề cử động lấy một lần. Vài học sinh nghĩ rằng đó là một trò đùa của Flitwick để khiến họ hào hứng với câu thần chú.

Draco nhanh chóng nhận ra tâm trạng tồi tệ của Harry khi cậu tỏ vẻ ủ rũ trên đường đi ăn trưa. Những Slytherin đi trước còn hai người nán lại.

"Có chuyện gì vậy?"

"Ý cậu là sao?" Harry bật lại. Draco cau có.

"Đừng có nói với giọng điệu đó, Potter. Tôi đang tỏ ra lo lắng đấy. Cậu nên cảm thấy vinh dự đi."

Harry khịt mũi, rồi nhíu mày. "Không có gì đâu. Nó thật sự quá ngu ngốc."

"Cái gì ngu ngốc, Potter?" Draco hỏi, khoanh tay lại và cho cậu một cái nhìn bực tức.

"Wingardium Leviosa! Nó có nghĩa quái gì chứ?! Nó còn chẳng phải một từ ngữ! Nó chỉ là..là một đống âm tiết vô nghĩa!"

Draco có vẻ kinh ngạc trước sự bộc phát của Harry. Một vài học sinh Ravenclaw nhìn hai người đầy tò mò; Draco lườm họ và họ nhanh chóng đi khỏi. Draco quay sang Harry, ném cho cậu một cái nhìn khó hiểu.

"Chỉ là một câu thần chú thôi mà. Tôi không nghĩ chúng nhất định phải có nghĩa gì đó tách biệt khỏi nghi thức để thực hiện bản thân câu thần chú ấy."

Harry cau có, nhưng trước khi cậu định cãi lại, một suy nghĩ đáng sợ hiện lên. Có lẽ nào những câu thần chú 'đúng kiểu' không phải là tiếng Latinh? Cậu không có sự bảo đảm nào, chỉ đơn thuần nhận định như vậy vì phép thuật của cậu sử dụng được với ngôn ngữ mà cậu thích, và cậu đã cho rằng những người khác cũng vậy. Chưa ai nói rằng Latinh là nền móng cho những câu thần chú của họ, không hẳn là vậy. Mọi thứ chỉ có vẻ quá hiển nhiên.

"Potter? Harry? Cậu ổn chứ?"

"...Nghi thức gì cơ?"

Draco chớp mắt. "Việc vẫy đũa phép và những từ ngữ? Chúng là nghi thức để thực hiện câu thần chú; rất ngắn, đương nhiên rồi, nhưng nghi thức thật sự được thiết kế có những lối tắt. Nếu không thực hiện phép thuật sẽ tốn quá nhiều thời gian và không có ích chút nào."

"Huh. Nghe cũng có lý đấy." Không có nghĩa là những từ ngữ đó ít xúc phạm hơn chút nào.

"Đương nhiên là vậy rồi," cậu nhóc tóc vàng ngạo nghễ nói. "Có khá nhiều sách về chủ đề này trong thư viện nhà tôi; tôi mới đọc đủ để nắm được các nguyên lí cơ bản, nhưng tôi có thể cho cậu mượn vài cuốn nếu muốn. Cậu cũng nên xem trong thư viện trường. Chắc chắn là họ cũng có vài cuốn ở đây, mặc dù không thể hữu ích bằng những cuốn tôi có."

Harry không thể kìm nén sự mong chờ đầy vui mừng trước viễn cảnh được khám phá thư viện Hogwarts huyền thoại, và cậu cho người bạn của mình một cái nhìn trìu mến và biết ơn. Chiếc mặt nạ máu thuần của Draco nứt ra và cậu ta đáp lại với một nụ cười rộng có chút trẻ con.

"Điều đó sẽ rất tuyệt vời, Draco ạ. Và cậu nói đúng, tôi nghĩ tôi nên làm vậy." Harry vui vẻ nói. Sự hứa hẹn của tri thức làm cậu bình tĩnh hơn; có lẽ sẽ có một sự giải thích hợp lí cho toàn bộ vấn đề này thôi.

----------

Bữa trưa trôi qua khá yên bình. Zabini tiếp tục ngồi cạnh cậu và đến lúc này Harry chắc chắn rằng vị trí ngồi đã được sắp xếp từ trước. Họ không nói gì, nhưng Zabini có vẻ để ý đến cậu trong suốt bữa ăn. Phép thuật của cậu ta thỉnh thoảng muốn vươn đến, nhưng luôn giật lại khi đến quá gần của Harry. Harry không biết phải nghĩ gì về việc này, mặc dù nó làm cậu hơi căng thẳng, cậu không cảm nhận được sự thù địch nào từ phía Zabini nên quyết định để nguyên như vậy. Lời bình luận của Draco về Zabini lướt qua tâm trí cậu. Bên cạnh cậu, Draco đang liến thoắng về môn Độc dược. Harry lắng nghe, thoải mái để cậu nhóc tóc vàng lấp đầy sự im lặng. Bây giờ cậu bắt đầu nhận ra rằng Draco rất thích nói, một điểm mà Harry quá bận tâm đến; miễn là thỉnh thoảng cậu ừm một tiếng hay gật đầu, Draco có thể nói và nói và nói không ngừng nghỉ. Harry cũng không bắt buộc phải chú ý đến nhiều, nhưng những gì cậu nhóc tóc vàng nói đủ thú vị để bảo đảm điều đó. Chỉ đến khi cậu ta bắt đầu nói về những tin đồn Harry mới bắt đầu lờ đi. Parkinson sẵn lòng tham gia vào việc đó, nên Harry không phải cảm thấy tội lỗi khi chuyển sự chú ý của mình đi nơi khác. Tuy nhiên, thỉnh thoảng cậu vẫn nghe một chút. Biết đâu sẽ có lúc thông tin về những học sinh khác trở nên có ích.

Họ xuống hầm ngục để học môn Độc dược; Harry vẫn chưa nắm được cấu trúc của nơi này, nhưng có vẻ như Zabini biết đường, nên Harry và Draco theo sau cậu ta. Cậu cũng không quá lo sẽ lại lạc đường; sau cùng thì, cậu luôn có thể dùng phép thuật của mình để chỉ đường, nhưng cậu chỉ muốn sử dụng kĩ thuật đó như một biện pháp cuối cùng. Bằng cách đi theo cậu nhóc tóc đen, họ không bị lạc một lần nào. Thú thực là Harry khá bị ấn tượng.

 Họ chóng yên lặng vào lớp, Harry ngồi giữa Draco và Zabini ở một trong những chiếc bàn gần nhất ở phía trước. Họ học lớp này với Gryffindor và Harry hứng thú để ý rằng có sự phân chia rất rõ ràng ở trung tâm lớp học giữa hai Nhà. Cậu không thích thú lắm với việc phần lớn học sinh Gryffindor đang nhìn cậu và thì thầm to nhỏ gì đó. Harry hơi co người lại, thật sự là cậu không thích bị chú ý chút nào.

----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện