Cô vẫn nghĩ mấy ngày nữa hắn mới xuống tay, không nghĩ tới nửa đêm đi toilet, sau khi từ toilet bước ra, đi chưa được mấy bước thì bị một đôi tay từ phía sau ôm lấy.

Tiểu Ốc lập tức biết là Điền Đại Quân, nhưng cô cố làm như không biết thở nhẹ một tiếng: "Người nào?"
"Là anh, Phi nhi, anh thích em." Điền Đại Quân nói xong cũng từ phía sau lưng theo cổ của cô bắt đầu hôn, tay cũng không đàng hoàng muốn đi xuống sờ phía dưới.

Tiểu Ốc bắt được tay hắn, vừa nũng nịu lại có chút uất ức nói: "Em xem anh là anh trai, còn anh xem em là loại người nào? Tiểu Tam hay là tình nhân, anh có vợ rồi, nói gì yêu thích em, tất cả đều là gạt người."
"Phi nhi, anh thật sự thích em, em nói anh phải chứng minh như thế nào thì em mới tin tưởng anh thích em?" Hắn nằm trên ghế sofa ngủ không tốt chút nào, cơ hồ là khi cô vừa mở cửa, hắn liền đã tỉnh, nhìn cô mặc cái áo ngủ màu trắng, cái mông nhếch lên nhếch xuống đi vào toilet, hắn liền không nhịn được, báu vật như vậy, hắn một khắc cũng không muốn đợi thêm nữa.
"Vợ anh có thể làm chuyện gì thì em đều có thể làm, lúc này mới có thể chứng minh anh yêu thích em.

Anh yên tâm, em không phải muốn tiền của anh, cũng không cần anh mua cho em nhà cửa.


Anh từng giúp em, là ân nhân của em, em báo đáp anh cũng là đương nhiên, chỉ là em không muốn làm tình nhân, cũng không muốn phá hư hôn nhân của anh.

Nếu anh yêu thích em thì hãy để ngày nào em cũng có thể nhìn thấy anh là được." Tiểu Ốc nói xong liền quan sát nhất cử nhất động của hắn.
Điền Đại Quân vừa nghe, nhíu mày: "Nhưng là thư ký bây giờ của anh không tệ, cũng không thể khai trừ hắn mà đem em an bài vào"
"Anh để cho em làm phụ tá cho hắn, hoặc là trực tiếp muốn hai thư ký không được sao? Không cần an bài em làm nhân viên chính thức, cứ như vậy, tương lai nếu anh chán em, em sẽ tự đi, tuyệt không ở lại cùng đơn vị với anh, nhìn anh mà thương tâm." Tiểu Ốc ăn năn hối hận nhìn hắn.
Điền Đại Quân bị cô nhìn đến muốn tan chảy: "Được, em nói cái gì cũng đều được, đêm dài đằng đẵng mà anh lại không muốn ngủ, bảo bối chúng ta làm chút gì đi!"
Tiểu Ốc xấu hổ gật đầu một cái.

Điền Đại Quân ôm cô vào phòng, Tiểu Ốc không muốn hắn hôn mình, nói: "Em nhát gan, lại có chút xấu hổ, em đi lấy chút rượu tới giúp trợ hứng có được hay không?"

"Đi đi!" Điền Đại Quân rất thích bộ dáng ngượng ngùng của cô.
Tiểu Ốc nhớ mình có cái loại thuốc làm cho người ta ý loạn tình mê, liền từ trong ngăn tủ cầm ra một chút xíu, rải vào trong ly rượu của hắn.

.

.

.

.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện