Tiểu Ốc lắc đầu, cô hiện tại cái gì cũng ăn không vô: “Không cần.


“Cô yên tâm ở lại đây tĩnh dưỡng, sòng bạc bên kia tôi sẽ nói một tiếng, thương thế của cô sẽ tính vào tai nạn lao động, tôi sẽ kêu bộ tài vụ tính tai nạn lao động giả.


“Cám ơn, anh có thể đi tìm giúp tôi một cái túi hay không? Túi xách của tôi chắc là rơi ở chỗ kia rồi, trong túi xách còn có số điện thoại của người thân, tôi muốn gọi điện thoại báo bình an cho họ.


Tiểu Ốc hầu như mỗi buổi tối đều nằm trên thuyền nói chuyện phiếm cùng Lữ Trị, hôm nay cô xảy ra chuyện, Lữ Trị chắc chắn là rất lo lắng.


Đậu Diệc Phồn gật đầu: “Được tôi sẽ giúp, cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe tôi đi về trước.

Tiểu Vương cùng Tiểu Trần canh giữ ngoài cửa, có chuyện gì cứ kêu họ, còn túi xách của cô tôi sẽ kêu người đi lấy về.

Tiểu Ốc gật đầu, nghĩ nghĩ nói: “Bệnh viện thật nhàm chán, có thể cho tôi một cái máy tính được không?”
“Có thể, sáng mai tôi gọi người đưa đến cho cô.


Dĩ nhiên là sáng sớm ngày mai sai người mua cho cô một cái máy tính mới rồi lập tức đem tới.


Đậu Diệc Phồn sau khi rời khỏi đây, Tiểu Ốc vẫn ngủ nửa mê nửa tỉnh không thỏa mái, chủ yếu là sau lưng rất đau, chỉ có thể nằm nghiêng ngủ, có đôi khi nằm như vậy vẫn cảm thấy đau, đau chết đi sống lại, Đậu Diệc Phồn bảo người đem tới cho Tiểu Ốc cái túi xách thì thấy Tiểu Ốc đã ngủ nên không quấy rầy, đem túi xách đặt trên tủ đầu giường.

Buổi sáng khi Tiểu Ốc tỉnh lại, túi xách cùng laptop đã ở trước mặt cô, trong phòng không có người chắc là lúc đó thấy cô chưa tỉnh nên sợ làm phiền, Tiểu Ốc từ trong túi xách lấy chiếc điện thoại di động, đêm qua đang đưa khách hàng đi, chưa kịp mở điện thoại thì đã bị bắt lên xe, đến bây giờ còn chưa mở máy điện thoại, lập tức mở ra, là tin nhắn của Lữ Trị, đối với sự an nguy của cô rất lo lắng, Tiểu Ốc vội điện thoại trở về, nhưng gọi không được, đã tắt máy, Tiểu Ốc nghĩ Lữ Trị chắc rất tức giận, nghĩ một lúc rồi lại bấm tin nhắn gửi cho Lữ Trị, nói mình vẫn ổn.

Mấy phút sau, Lữ Trị gọi lại, giọng nói rất khẩn trương: “Tiểu Ốc, em rốt cuộc cũng mở máy, em thật ổn chứ?”
Tiểu Ốc gật đầu, không muốn làm cho Lữ Trị lo lắng: “Tạm được, thật xin lỗi, em ngày hôm qua có chút việc bận, không cùng anh nói chuyện điện thoại được.


Lữ Trị hoàn toàn không tin lời nói của Tiểu Ốc, thở dài nói: “Tiểu Ốc, em đừng gạt anh, anh khẳng định em đang bị thương, hơn nữa bị thương vô cùng nặng.


“Làm sao anh biết?”
Khoảng cách xa như vậy, anh làm sao mà biết được, chuyện này hiện tại chỉ sợ nhân viên trong sòng bạc còn chưa mấy ai biết được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện