“Muốn xuất ngoại nha.
Em muốn đi Hongkong, lần trước đi gấp quá, không chơi được nhiều, hơn nữa anh có biệt thự ở đó, sau khi chúng ta đến, có thể nghỉ ngơi thoải mái, đi chỗ mới thì mệt lắm."
“Nghe lời em, nếu em có bạn bè gì thì bảo anh, anh sẽ cử người đón bọn họ để bọn em gặp nhau.
Lữ Trị hoàn toàn không có ý kiến, hai bên đều chuẩn bị tốt.
Không cần, em không có bạn.
Cô làm người dường như rất thất bại, không có bạn, không có bạn nữ, cũng không có bạn nam.
Vậy bạn của anh sẽ là bạn của em, anh có rất nhiều bạn ở đó, em có muốn gặp mặt không.
Hiện tại thì không, thân phận của em không tiện, để sau đi.
Lần này em còn hóa trang, tẩy trang thì phiền toái nhiều lắm.
Ngộ nhỡ đụng độ chị Hoa thì phiền lắm.
Anh hiểu cô đang băn khoăn : Vậy thì để sau đi.
Nếu ăn no rồi, em đi ngủ trước đi, anh đến sau.
Tiểu Ốc ăn thêm 2 miếng nữa, mới xoa xoa tay, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ đi đến khoang chuyên dụng của anh ta, nghe nhân viên này nói mới biết, mặc dù du thuyền không lớn nhưng cũng hết sức khoa trương, hơn nữa là tài sản riêng của anh, trừ anh em tốt và người nhà, không có người khác tới, đặc biệt là nữ, cô coi là người đầu tiên.
Cô mới tắm xong, sắp sửa mặc đồ, anh nghe thấy tiếng nói của cô: Quên mất không nói cho anh, em mua rất nhiều đồ cho anh, em lấy bộ áo ngủ cho anh đổi.
Anh ta xấu xa cầm một bộ có chút sexy từ trong khe cửa đưa vào.
Lúc cô đi ra, ý xấu của anh đã thu lại, không phải không có tình dục mà là anh thấy vết sẹo của cô, xem ra vô cùng sâu, sợi dây vá lại vẫn còn trên lưng, để cho người khác thấy mà ghê, vết thương như vậy ở trên lưng của cô, thời điểm mới bắt đầu sẽ có nhiều vết thương.
Anh kéo cô vào ngực, tắt đèn, rất biết điều không nghịch ngợm, cả hai ngủ yên đến sáng.
Khi cô tỉnh lại, vén màn cửa lên, ngoài cửa sổ là Hongkong mỹ lệ phồn hoa, Lữ Trị còn đang ngủ, xem ra hôm qua anh rất mệt vì chuẩn bị sinh nhật cho cô, cô không đánh thức anh dậy, tự chọn cho mình một cái váy mình thích trong ngăn tủ, đi ra ngoài gọi hai phần ăn sáng, lúc bưng đến, Lữ Trị đã tỉnh, vẻ mặt hoảng hốt nhìn cô.
Em muốn đi Hongkong, lần trước đi gấp quá, không chơi được nhiều, hơn nữa anh có biệt thự ở đó, sau khi chúng ta đến, có thể nghỉ ngơi thoải mái, đi chỗ mới thì mệt lắm."
“Nghe lời em, nếu em có bạn bè gì thì bảo anh, anh sẽ cử người đón bọn họ để bọn em gặp nhau.
Lữ Trị hoàn toàn không có ý kiến, hai bên đều chuẩn bị tốt.
Không cần, em không có bạn.
Cô làm người dường như rất thất bại, không có bạn, không có bạn nữ, cũng không có bạn nam.
Vậy bạn của anh sẽ là bạn của em, anh có rất nhiều bạn ở đó, em có muốn gặp mặt không.
Hiện tại thì không, thân phận của em không tiện, để sau đi.
Lần này em còn hóa trang, tẩy trang thì phiền toái nhiều lắm.
Ngộ nhỡ đụng độ chị Hoa thì phiền lắm.
Anh hiểu cô đang băn khoăn : Vậy thì để sau đi.
Nếu ăn no rồi, em đi ngủ trước đi, anh đến sau.
Tiểu Ốc ăn thêm 2 miếng nữa, mới xoa xoa tay, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ đi đến khoang chuyên dụng của anh ta, nghe nhân viên này nói mới biết, mặc dù du thuyền không lớn nhưng cũng hết sức khoa trương, hơn nữa là tài sản riêng của anh, trừ anh em tốt và người nhà, không có người khác tới, đặc biệt là nữ, cô coi là người đầu tiên.
Cô mới tắm xong, sắp sửa mặc đồ, anh nghe thấy tiếng nói của cô: Quên mất không nói cho anh, em mua rất nhiều đồ cho anh, em lấy bộ áo ngủ cho anh đổi.
Anh ta xấu xa cầm một bộ có chút sexy từ trong khe cửa đưa vào.
Lúc cô đi ra, ý xấu của anh đã thu lại, không phải không có tình dục mà là anh thấy vết sẹo của cô, xem ra vô cùng sâu, sợi dây vá lại vẫn còn trên lưng, để cho người khác thấy mà ghê, vết thương như vậy ở trên lưng của cô, thời điểm mới bắt đầu sẽ có nhiều vết thương.
Anh kéo cô vào ngực, tắt đèn, rất biết điều không nghịch ngợm, cả hai ngủ yên đến sáng.
Khi cô tỉnh lại, vén màn cửa lên, ngoài cửa sổ là Hongkong mỹ lệ phồn hoa, Lữ Trị còn đang ngủ, xem ra hôm qua anh rất mệt vì chuẩn bị sinh nhật cho cô, cô không đánh thức anh dậy, tự chọn cho mình một cái váy mình thích trong ngăn tủ, đi ra ngoài gọi hai phần ăn sáng, lúc bưng đến, Lữ Trị đã tỉnh, vẻ mặt hoảng hốt nhìn cô.
Danh sách chương