Cô vừa lẳng lặng ăn cơm, vừa nhìn anh.
Kết quả không những không lôi ngược lại, đẹp trai chết người, mặt của anh anh tuấn đẹp trai như vậy, hợp với tư thế ưu nhã ăn bánh pút-đing , nhìn cũng vui tai vui mắt, anh tựa hồ vốn là đem rất cuộc sống hóa chuyện tình, diễn dịch vô cùng duy mỹ.
Một bữa cơm, anh chỉ ăn một miếng bánh pút-đing(bánh điểm tâm của phương tây làm từ bột mì,sữa bò, trứng gà, trái cây), vài miếng thức ăn.
Như vậy rất lãng phí có được hay không?
Tiểu Ốc không nhịn được chỉ vào trong cái mâm đùi gà của anh nói: “Lãng phí rất đáng xấu hổ! Ông xã anh phải không cần ăn thêm một chút."
“Anh no rồi."
Tiểu Ốc vô cùng hoài nghi anh là không phải là không tiết kiêm lương thực trong lúc lửa khói: “Ăn một chút như vậy, làm sao no bụng? Một mình anh là đàn ông so với em là phụ nữ này ăn không ít, không thể lãng phí lương thực."
Mới vừa ăn hết một nửa bánh bao , người nào đó, nhìn cô một chút, lại nhìn trong mâm đùi gà, đột nhiên nghĩ ra một chủ ý, Tiểu Ốc thấy anh cầm lên đùi gà, cho là anh muốn ăn thì chỉ thấy anh gắp lên đùi gà bỏ vào trong chén của cô: “Vậy làm phiền bà xã thân ái , giúp anh ăn hết."
“A! Vậy em thế nào ăn được hết?" Tiểu Ốc trợn tròn mắt, anh vì sao lại làm nên chuyện hãm hại người, động tác còn là đẹp trai như vậy rồi.
Lữ Trị thật bình tĩnh nhìn cô: “Nếu không anh lại lấy về?"
Tiểu Ốc vừa muốn nói xong, chỉ nghe thấy anh nói: “Anh cảm thấy vệ sinh sao?"
Tiểu Ốc nhất thời cũng cảm thấy không quá vệ sinh, một đùi gà nhường tới nhường lui thật không tốt, nhìn một chút thời gian, nguy rồi! Không còn kịp nữa muốn tới cũng trễ rồi!
Tiểu Ốc đứng dậy, nói một tiếng với anh: “Buổi tối không cần đến đón em." sau đó, giống như một cơn gió chạy ra phòng ăn.
Lữ Trị nhìn đùi gà lẳng lặng nằm ở trong bàn ăn, anh chỉ là cảm thấy cô hơi gầy, ăn nhiều một chút bổ thân thể.
.
.
.
.
Tiểu Ốc không yên lòng, giữa trưa ngày thứ hai đơn giản chỉ cần buộc anh đi gặp bác sĩ, Lữ Trị không thể làm gì khác hơn là tới bệnh viện, hi vọng tốc chiến tốc thắng.
Tiểu Ốc vừa lên xe, Lữ Trị liền đem xe lái rời bãi đậu xe, đi tới bệnh viện, Tiểu Ốc từ bên cạnh ngăn kéo nhỏ móc ra một bọc bánh bích quy ngày hôm qua Kiều Kiều ăn còn dư lại tới ăn, nghĩ đến anh ngày hôm qua buổi trưa ăn ít, có phải hay không thức ăn không hợp khẩu vị, liền nói:
“Ông xã đợi găp xong bác sĩ, chúng ta đi Na Tra ăn cơm? Hôm nay em không nhúng vào, anh làm chủ.
"
“Thời gian cấp bách, đợi đến lúc em lại muốn đi làm, đến lúc đó nhìn chung quanh có cái gì gọi là phòng ăn, chúng ta ăn ở Na Tra tốt hơn." Không có biện pháp mặc dù anh luôn luôn được dạy ăn rất tinh tế dạy, nhưng bất đắc dĩ bà xã cũng muốn đi làm, so với anh còn vội, cũng chỉ có thể tùy ý ăn.
Kết quả không những không lôi ngược lại, đẹp trai chết người, mặt của anh anh tuấn đẹp trai như vậy, hợp với tư thế ưu nhã ăn bánh pút-đing , nhìn cũng vui tai vui mắt, anh tựa hồ vốn là đem rất cuộc sống hóa chuyện tình, diễn dịch vô cùng duy mỹ.
Một bữa cơm, anh chỉ ăn một miếng bánh pút-đing(bánh điểm tâm của phương tây làm từ bột mì,sữa bò, trứng gà, trái cây), vài miếng thức ăn.
Như vậy rất lãng phí có được hay không?
Tiểu Ốc không nhịn được chỉ vào trong cái mâm đùi gà của anh nói: “Lãng phí rất đáng xấu hổ! Ông xã anh phải không cần ăn thêm một chút."
“Anh no rồi."
Tiểu Ốc vô cùng hoài nghi anh là không phải là không tiết kiêm lương thực trong lúc lửa khói: “Ăn một chút như vậy, làm sao no bụng? Một mình anh là đàn ông so với em là phụ nữ này ăn không ít, không thể lãng phí lương thực."
Mới vừa ăn hết một nửa bánh bao , người nào đó, nhìn cô một chút, lại nhìn trong mâm đùi gà, đột nhiên nghĩ ra một chủ ý, Tiểu Ốc thấy anh cầm lên đùi gà, cho là anh muốn ăn thì chỉ thấy anh gắp lên đùi gà bỏ vào trong chén của cô: “Vậy làm phiền bà xã thân ái , giúp anh ăn hết."
“A! Vậy em thế nào ăn được hết?" Tiểu Ốc trợn tròn mắt, anh vì sao lại làm nên chuyện hãm hại người, động tác còn là đẹp trai như vậy rồi.
Lữ Trị thật bình tĩnh nhìn cô: “Nếu không anh lại lấy về?"
Tiểu Ốc vừa muốn nói xong, chỉ nghe thấy anh nói: “Anh cảm thấy vệ sinh sao?"
Tiểu Ốc nhất thời cũng cảm thấy không quá vệ sinh, một đùi gà nhường tới nhường lui thật không tốt, nhìn một chút thời gian, nguy rồi! Không còn kịp nữa muốn tới cũng trễ rồi!
Tiểu Ốc đứng dậy, nói một tiếng với anh: “Buổi tối không cần đến đón em." sau đó, giống như một cơn gió chạy ra phòng ăn.
Lữ Trị nhìn đùi gà lẳng lặng nằm ở trong bàn ăn, anh chỉ là cảm thấy cô hơi gầy, ăn nhiều một chút bổ thân thể.
.
.
.
.
Tiểu Ốc không yên lòng, giữa trưa ngày thứ hai đơn giản chỉ cần buộc anh đi gặp bác sĩ, Lữ Trị không thể làm gì khác hơn là tới bệnh viện, hi vọng tốc chiến tốc thắng.
Tiểu Ốc vừa lên xe, Lữ Trị liền đem xe lái rời bãi đậu xe, đi tới bệnh viện, Tiểu Ốc từ bên cạnh ngăn kéo nhỏ móc ra một bọc bánh bích quy ngày hôm qua Kiều Kiều ăn còn dư lại tới ăn, nghĩ đến anh ngày hôm qua buổi trưa ăn ít, có phải hay không thức ăn không hợp khẩu vị, liền nói:
“Ông xã đợi găp xong bác sĩ, chúng ta đi Na Tra ăn cơm? Hôm nay em không nhúng vào, anh làm chủ.
"
“Thời gian cấp bách, đợi đến lúc em lại muốn đi làm, đến lúc đó nhìn chung quanh có cái gì gọi là phòng ăn, chúng ta ăn ở Na Tra tốt hơn." Không có biện pháp mặc dù anh luôn luôn được dạy ăn rất tinh tế dạy, nhưng bất đắc dĩ bà xã cũng muốn đi làm, so với anh còn vội, cũng chỉ có thể tùy ý ăn.
Danh sách chương