“Vệ tinh? Anh gắn gì trên người cô ấy?"
“Trên mặt nhẫn có trang bị một thiết bị định vị toàn cầu để có thể tìm được cô ấy.

Đây cũng không phải lần đầu tiên, anh không cần kinh ngạc.

Tôi chỉ không muốn một lần nữa lại không nhìn thấy cô ấy." Lữ Trị tập mãi thành thói quen, Tiểu Ốc cũng biết, anh là vì tốt cho mình.
Đậu Diệc Phồn rất im lặng, nhưng anh thừa nhận, người này thật rất thích Tiểu Ốc.

Nhưng mà ngay cả anh, sau khi biết cũng sẽ khó chịu, cái tên gia hỏa Lữ Trị này thật sẽ không quan tâm sao? Anh có chút muốn biết: “Anh thật không quan tâm lần đầu tiên của cô ấy cho người khác sao? Trả lời đi...tôi muốn biết.

Anh nói cho tôi biết, tôi liền nói cho anh biết cô ấy ở đâu?"

“Tôi à tôi lại rất may mắn, người đàn ông đầu tiên của cô ấy chính là tôi.

Bây giờ có thể nói cho tôi biết, cô ấy ở đâu chưa?"
“Cái gì?" Đậu Diệc Phồn giật mình.
“Lần cô ấy bị người tính kế, người đàn ông cùng cô ấy qua đêm là tôi.

Tôi dùng trăm phương ngàn kế mới tìm được cô ấy, chuyện sau đó, chắc anh cũng biết rồi."
Hình như Đậu Diệc Phồn quá mức ngạc nhiên, sau hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần: “Lại là anh, xem ra mặc kệ là tôi hay Mộc Trạch Khải thì duyên phận cùng cô ấy cũng quá cạn.

Cô ấy đang ở bệnh viện xx phòng bệnh xx, anh tới đi! Người của tôi đang canh giữ ở cửa, rất an toàn, mới vừa rồi cô ấy hơi bị kinh hoảng.


Mấy ngày trước hai tên không biết điều kia đã bị tôi cho người đánh một trận, nhưng không ngờ bọn chúng hôm nay lại dám nghĩ cưỡng gian Tiểu Ốc, bị tôi phát hiện được.

Tiểu Ốc không có việc gì, còn hai tên kia bị tôi ném vào cục, tôi nghĩ những việc còn lại chắc anh biết nên làm như thế nào."
“Cảm ơn, còn lại tôi sẽ xử lý." Anh nghĩ có lẽ sẽ có không ít người khó giữ được chén cơm rồi, dám động đến vợ yêu của anh, lá gan bọn chúng cũng quá lớn rồi, tin tưởng anh cùng anh trai của Tiểu Ốc liên thủ sẽ cho những tên kia một dạy dỗ khó quên.
“Không cần cám ơn, tôi chỉ hy vọng cô ấy luôn sống tốt."
Cúp điện thoại, Lữ Trị cởi áo choàng tắm, mặc quần áo vào, rồi lấy chìa khóa xe trên tủ đầu giường, phóng xuống lầu.
Khi Lữ Trị đến bệnh viện thì cũng đã gần hai giờ.
Anh chạy thẳng tới phòng bệnh mà Đậu Diệc Phồn nói, trước cửa quả nhiên có hai hộ vệ đang đứng.

Anh nói rõ thân phận, một người hộ vệ trong đó liền mở cửa cho anh.
Lữ Trị nhẹ nhàng đi vào, sợ đánh thức cô.
Thật ra Tiểu Ốc còn chưa ngủ, bởi vì cô không ngủ được.
Cô không th thân thể của mình bị chạm qua ngoại trừ chồng mình, nhưng lại đã từng có người khác… Nghe tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên, thấy là anh: “Sao anh lại tới đây?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện