Gã đồng bọn nhanh chóng phát hiện ra Tiểu Ốc: "Cô gái châu Á này không tệ, nhìn quần áo cũng biết là người có tiền, có làm không? Tao muốn tiền, cho mày người".
Gã lùn xoa xoa hai bàn tay, tâm ngứa ngáy, nếu đêm nay có thể có được cô gái xinh đẹp này thì thật là tuyệt: "Làm thế nào?"
"Mày đi lên trước giả vờ đụng ngã cô ta, ta ở phía sau sẽ nhân cơ hội trộm thẻ phòng của cô ta.
Nhìn dáng vẻ của cô ta thì chắc là khách sạn ở gần đây thôi, trong phòng chắc có không ít thứ.
Còn tiểu mĩ nhân thì mày tùy ý giải quyết".
Gã lùn đứng dậy cầm cốc trà sữa đi về phía Tiểu Ốc, giả vờ chạm vai làm đổ cốc trà lên người cô.
"Cẩn thận một chút" Tiểu Ốc vội vàng móc ra khăn giấy ra lau ống tay áo của mình.
"Tiểu thư thật xin lỗi" Gã lùn nắm lấy tay cô, vừa nói xin lỗi, vừa dùng thân thể ngăn trở tầm mắt của cô để gã đồng bọn sau lưng cô nhẹ nhàng mở túi xách trộm ví tiền cùng thẻ phòng, sau đó chạy mất.
Tiểu Ốc chỉ lo lau sạch nước trà đổ trên ống tay áo, không phát hiện ra tên trộm phía sau lưng, than nhỏ: "Không biết có thể gột đi hay không".
"Tôi sẽ bồi thường cho cô, nhưng tiền tôi để ở khách sạn Kate, cô cùng tôi đến đó lấy được không" Gã lùn cho rằng chỉ cần lừa được người đến phòng mình là xong, không sợ cô chống trả.
"Trả tiền giặt đồ là được".
Tiểu Ốc xòe tay ra trước mặt gã.
"Rất xin lỗi, tôi không mang theo tiền, đi cùng tôi đến khách sạn, tôi nhất định trả cho cô”
"Không đi".
Tiểu Ốc không muốn đi, lười quá!
Không ngờ gã móc trong túi quần ra một con dao găm giơ ra trước mặt Tiểu Ốc: "Ngoan ngoãn đi theo tao".
Tiểu Ốc vui sướng.
Trong lòng đang buồn bực chưa được giải tỏa, nay có người tình nguyện miễn phí bồi luyện sao cô có thể từ chối thịnh tình của người ta đây? Tay trái nhanh như cắt đoạt lấy dao trong tay gã, tay phải dấm thẳng vào mũi gã, lúc gã còn chưa kịp phản đòn thì lại nhận thêm một đá vào bụng.
Gã lùn xoa xoa hai bàn tay, tâm ngứa ngáy, nếu đêm nay có thể có được cô gái xinh đẹp này thì thật là tuyệt: "Làm thế nào?"
"Mày đi lên trước giả vờ đụng ngã cô ta, ta ở phía sau sẽ nhân cơ hội trộm thẻ phòng của cô ta.
Nhìn dáng vẻ của cô ta thì chắc là khách sạn ở gần đây thôi, trong phòng chắc có không ít thứ.
Còn tiểu mĩ nhân thì mày tùy ý giải quyết".
Gã lùn đứng dậy cầm cốc trà sữa đi về phía Tiểu Ốc, giả vờ chạm vai làm đổ cốc trà lên người cô.
"Cẩn thận một chút" Tiểu Ốc vội vàng móc ra khăn giấy ra lau ống tay áo của mình.
"Tiểu thư thật xin lỗi" Gã lùn nắm lấy tay cô, vừa nói xin lỗi, vừa dùng thân thể ngăn trở tầm mắt của cô để gã đồng bọn sau lưng cô nhẹ nhàng mở túi xách trộm ví tiền cùng thẻ phòng, sau đó chạy mất.
Tiểu Ốc chỉ lo lau sạch nước trà đổ trên ống tay áo, không phát hiện ra tên trộm phía sau lưng, than nhỏ: "Không biết có thể gột đi hay không".
"Tôi sẽ bồi thường cho cô, nhưng tiền tôi để ở khách sạn Kate, cô cùng tôi đến đó lấy được không" Gã lùn cho rằng chỉ cần lừa được người đến phòng mình là xong, không sợ cô chống trả.
"Trả tiền giặt đồ là được".
Tiểu Ốc xòe tay ra trước mặt gã.
"Rất xin lỗi, tôi không mang theo tiền, đi cùng tôi đến khách sạn, tôi nhất định trả cho cô”
"Không đi".
Tiểu Ốc không muốn đi, lười quá!
Không ngờ gã móc trong túi quần ra một con dao găm giơ ra trước mặt Tiểu Ốc: "Ngoan ngoãn đi theo tao".
Tiểu Ốc vui sướng.
Trong lòng đang buồn bực chưa được giải tỏa, nay có người tình nguyện miễn phí bồi luyện sao cô có thể từ chối thịnh tình của người ta đây? Tay trái nhanh như cắt đoạt lấy dao trong tay gã, tay phải dấm thẳng vào mũi gã, lúc gã còn chưa kịp phản đòn thì lại nhận thêm một đá vào bụng.
Danh sách chương