Editor: May

Tâm hung hăng co rút lại, sợ chính mình thấy được thi thể Cảnh Hảo Hảo từ bên trong.

Tải trọng máy bay trực thăng có hạn, chỉ có thể dỡ xuống năm sáu cổ thi thể, liền lại bay xuống sơn cốc.

Mỗi một lần khi máy bay trực thăng hạ xuống, dỡ thi thể xuống, tâm Lương Thần đều buộc chặt, không có nhìn thấy thi thể Cảnh Hảo Hảo, anh sẽ hơi thở phào một hơi.

Lương Thần không ngừng luân phiên trong lo lắng đề phòng này, ngay tại lúc anh cảm thấy trái tim mình đều sắp vượt qua khả năng gánh vác, di động trong tay anh đột nhiên vang lên.

......

Cảnh Hảo Hảo bởi vì ngày hôm sau là nghi thức đính hôn của Lương Thần, cả đêm đều bị vây trong trạng thái mất ngủ.

Đính hôn này của anh, chính là hoàn toàn sạch sẽ đi ra thế giới của cô. Cô cho là chia tay đã là đau đớn nhất, thật không ngờ, anh sắp trở thành vị hôn phu của người khác, lại làm cho cô càng đau hơn.

Cảnh Hảo Hảo dại ra ngẩn người đến sáu giờ rạng sáng, mới mơ mơ hồ hồ ngủ, cô ngủ cũng không an ổn, trong mộng đều là một ít hình ảnh quá khứ, mỗi một hình ảnh, đều có sự tồn tại của Lương Thần, có sung sướng, cũng có khổ sở, cuối cùng mơ thấy cảnh tượng anh và cô chia tay, cô liền khóc tỉnh lại.

Cảnh Hảo Hảo xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, cầm lấy di động nhìn nhìn thời gian, mới phát hiện, lúc chuông báo vang lên, cô lại có thể không nghe thấy, khiến mình ngồi lên nhầm xe buýt.

Hoa tươi tháng sau của cửa hàng bán hoa, cô còn chưa có đặt, cho nên Cảnh Hảo Hảo rất nhanh rời giường mặc quần áo, vội vàng vội vàng đón một chiếc xe taxi tiến đến trạm xe đường dài, mua vé thêm lần nữa, lên một chiếc xe buýt xuất phát trong thời gian gần đây nhất.

Tuy rằng chậm hơn thời gian mình dự tính xuất phát hai tiếng, nhưng Cảnh Hảo Hảo tính thời gian đại khái một chút, buổi tối vẫn có thể chạy về thành phố Giang Sơn, nhưng ai biết, lúc mười một giờ trưa, lại có thể gặp phải kẹt xe khó gặp nhất trên đường cao tốc, xe bị bắt dừng ở trên đường, muốn lui không thể lui, muốn tiến không thể tiến.

Cảnh Hảo Hảo nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, nghĩ, giờ này, nghi thức đính hôn của Lương Thần, đã muốn bắt đầu đi? Anh sẽ mặc lễ phục dạng gì? Sẽ dùng biểu tình như thế nào, đeo nhẫn đính hôn cho vị hôn thê của anh? Cảnh Hảo Hảo suy nghĩ miên man không biết bao lâu, mới phát hiện, người trong xe buýt đã xuống xe, đứng ở ven đường cao tốc, hút thuốc, nói chuyện phiếm.

Phía trước của cô, đúng lúc ngồi một cô gái trung niên đang ở ăn bánh mỳ, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo đứng lên, mở miệng nói: “Nghe nói phía trước có xe lật xuống núi, hiện tại vì cấp cứu nên phong kín đường, chỉ sợ trong một chốc là không qua được.”

Cảnh Hảo Hảo cong khóe môi gật đầu một cái, lấy di động từ trong túi xách ra, muốn liếc mắt xem thời gian một cái, lúc này mới phát hiện, di động của mình lại không có tín hiệu.

Cảnh Hảo Hảo thuận thế để điện thoại xuống dưới một chút, nhìn thấy vạch tín hiệu đầy, sau đó lúc đang chuẩn bị nhét di động vào túi xách, thế lại ting ting ting tới vài tin nhắn.

Cảnh Hảo Hảo thuận tay nhấn vào, mới phát hiện là tin nhắn nhắc nhở di động Trung Quốc gửi tới có vài cuộc điện thoại không tiếp nghe.

Cô chỉ nhìn thoáng qua dãy số điện thoại, liền nhận ra ngay.

Là số điện thoại của Lương Thần.

Biểu tình của cô lập tức cứng ngắc.

Hôm nay là nghi thức đính hôn của anh, anh gọi điện thoại cho cô làm cái gì? Hơn nữa, thời gian điện thoại, là gọi suốt từ mười hai giờ đến mười phút trước.

Chẳng lẽ...... Anh hoàn toàn không có đính hôn?

Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo, giống như có mong được rất nhỏ nào đó, đang chậm rãi bắt đầu sinh ra, cô nắm di động, ngón tay run rẩy, sau đó liền gọi về cho Lương Thần một cuộc điện thoại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện