Editor: May

Hai người cứ trầm mặc nôn khí như vậy.

Cảnh Hảo Hảo biết Lương Thần đây là mất hứng, nhưng cô lại không rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Cảnh Hảo Hảo vốn nghĩ, mặc kệ Lương Thần, đợi lát nữa anh đói bụng khẳng định sẽ tự mình đứng lên ăn, nhưng khi cô nhìn thấy đồng phục bệnh nhân Lương Thần mặc trên người, đáy lòng của cô lập tức trở nên mềm nhũn, lại vươn tay, bắt lấy cánh tay Lương Thần, nói: “Đồ ăn thật sự sắp nguội rồi......”

Thật ra Lương Thần chính là bởi vì sắp xuất viện nên tâm tình không tốt, không phải anh kiểu cách, anh là thật sự rất hưởng thụ cảm giác Cảnh Hảo Hảo quay chung quanh anh như vậy.

Nhưng Cảnh Hảo Hảo đột nhiên không nói, đáy lòng anh lập tức trở nên khẩn trương lên.

Vào lúc anh nghĩ chính mình có nên xoay người đi dỗ Cảnh Hảo Hảo không, anh cảm giác được cánh tay mình bị ngón tay mềm mại của cô bắt lấy, giống như là cô nhẹ nhàng bưng lấy tim của anh, khiến cho khóe môi anh đưa lưng về phía Cảnh Hảo Hảo, nhịn không được liền nâng lên.

Anh nghe được lời nói của Cảnh Hảo Hảo, lập tức thu hồi tươi cười, mặt kéo căng, không lên tiếng.

Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy chính mình dỗ dành thế nào, người đàn ông này đều không ăn, cô liền phồng má suy nghĩ trong chốc lát, sau đó vòng vo xoay chuyển, ngữ điệu mềm nhẹ mở miệng nói: “Lương Thần, em đói bụng......”

Âm trong lời nói của Cảnh Hảo Hảo còn chưa rơi xuống, Lương Thần lập tức ngồi dậy từ trên giường: “Chúng ta ăn cơm đi.”

Động tác của anh vừa nhanh lại lưu loát, Cảnh Hảo Hảo ngồi ở một bên sợ tới mức nhảy dựng, sau đó Cảnh Hảo Hảo liền có chút dở khóc dở cười câu khóe môi một chút.

Người đàn ông này...... Nếu đã giận dỗi, sao còn giận dỗi không kiên quyết như vậy? ......

Ăn xong cơm tối, Cảnh Hảo Hảo gọi y tá tới bưng đồ ăn xuống.

Bởi vì sáng sớm hôm sau sẽ xuất viện, cho nên buổi tối, bệnh viện an bài cho Lương Thần một kiểm tra toàn thân.

Lúc kiểm tra chấm dứt, đã là chín giờ tối, Cảnh Hảo Hảo đếm ra mấy viên thuốc hầu hạ Lương Thần uống, sau đó liền tắt đèn, leo lên giường, nằm ở bên người anh.

Giường trong gian phòng bệnh này của Lương Thần, chiều rộng một mét năm, hai người ngủ vừa vặn.

Lúc ban đầu, Cảnh Hảo Hảo là ngủ ở trên sô pha, hoặc là ghé vào bên giường, sau đó Lương Thần có thể xuống giường, liền thừa dịp ban đêm cô ngủ, ôm cô trở về trên giường bệnh của anh.

Nhiều lần, Cảnh Hảo Hảo phát hiện mỗi lần nửa đêm Lương Thần đều chờ chính mình ngủ thiếp đi, liền bế cô lên giường, mới bằng lòng đi vào giấc ngủ, cô vì chăm sóc giấc ngủ của anh, sau đó dứt khoát trực tiếp vào lúc đi ngủ, leo lên giường bệnh của anh, cùng anh đi vào giấc ngủ.

Bởi vì ngày hôm sau sẽ xuất viện, Lương Thần thấp thỏm không yên, ở bên người Cảnh Hảo Hảo, vẫn lăn qua lộn lại không ngừng.

Nhiều lần lúc Cảnh Hảo Hảo sắp đi vào giấc ngủ, đều bị anh chuyển động đến tỉnh lại, cuối cùng Cảnh Hảo Hảo mở to mắt, nhìn Lương Thần, nói: “Không thoải mái chỗ nào à?”

“Không.”

“Vậy đi ngủ sớm một chút đi, sáng mai còn phải làm thủ tục xuất viện.”

Lần này Lương Thần trực tiếp không có trả lời, một lát sau, lại lật người một cái.

Cảnh Hảo Hảo lại mở to mắt, nhìn về phía Lương Thần, lại đối diện với tầm mắt của anh.

Ánh mắt của cô, trong suốt thấy đáy, mang theo một chút sương mù nhàn nhạt, nhiễm ánh sáng dịu dàng, trong nháy mắt Lương Thần nhìn thấy liền bị hấp dẫn vào bên trong, tâm tình nóng nảy vừa rồi, cũng tiêu tán theo.

Anh thẳng tắp nhìn chằm chằm ánh mắt của cô trong chốc lát, sau đó mặt hướng về phía mặt của cô, càng dựa vào càng gần, cuối cùng chậm rãi chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn của cô, sau đó cánh môi, liền dừng ở trên mắt của cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện