Editor: May

Lời nói của Lương Thần giống như là một thanh đao, hung hăng đâm vào trái tim Cảnh Hảo Hảo, cô dùng sức nắm chặt tay lái, kiềm chế hồi lâu, mới lên tiếng, nói: “Tôi đã biết......”

“Hảo Hảo, nghe khẩu khí này của em, rất là không muốn?” Lương Thần cách điện thoại, nhẹ nhàng hỏi lại.

Cảnh Hảo Hảo hít mũi một cái, nói: “Không có.”

“Tốt nhất là như vậy...... Hảo Hảo, em cũng đừng trách tôi, cho dù là không có tôi, em và Thẩm Lương Niên sớm hay muộn vẫn phải chia......”

Lương Thần nói tới đây, tạm dừng một giây, cuối cùng trực tiếp dứt khát chuyển đề tài, ngữ điệu nghe thoải mái mà lại ôn nhu: “Được rồi, tôi cũng không quấy rầy em tham gia hôn lễ của người khác nữa, em chơi vui vẻ.”

“Ừ.” Cảnh Hảo Hảo lên tiếng, chờ Lương Thần cúp điện thoại.

Đầu kia điện thoại im lặng một lát, giọng nói của Lương Thần lại truyền đến một lần nữa: “Đêm nay, tôi sẽ bảo tài xế đi nhà em đón em.”

Cảnh Hảo Hảo nghe câu này, nhất thời liền nghĩ đến hình ảnh tối hôm qua anh đè nặng chính mình điên cuồng làm, thân thể cô co rúm lại một chút, nhẹ giọng nói: “Tôi có hơi mệt, tối hôm nay, có thể......”

Giọng nói Lương Thần cách điện thoại nhất thời lạnh lùng, cắt đứt cô: “Hảo Hảo, em đừng cho là tôi không biết ngày mai em phải bay đi Vân Nam, em đi lần này, lại là một tháng, em cảm thấy một lần tối hôm qua là có thể thỏa mãn tôi ư? Nếu đáp ứng theo tôi làm tốt giao dịch này, vậy xuất ra chút thành ý, tôi dễ lừa gạt như vậy sao?”

“Được rồi, cứ như vậy.” Lương Thần có chút không chờ Cảnh Hảo Hảo nói chuyện, nói thẳng: “Nhớ rõ buổi chiều chia tay với Thẩm Lương Niên, tôi cúp.”

Theo sau, điện thoại liền “cạch” một tiếng, sạch sẽ lưu loát cắt đứt.

Cảnh Hảo Hảo nghe trong tai nghe màu xanh truyền đến âm bận, liền cảm thấy trong lòng khó chịu một trận.

Nếu cô đã lừa gạt Lương Thần một lần, lúc này đây cô khẳng định không gạt được nữa.

Anh bảo cô đi chia tay với Thẩm Lương Niên......

Cho dù hiện tại cô không đi, cô nghĩ, chưa qua đêm nay, Lương Thần cũng có bản lãnh khiến bọn họ chia tay......

Cảnh Hảo Hảo nghĩ tới sinh lão bệnh tử, nghĩ tới nghèo túng bần cùng, nhưng thật sự không nghĩ chia tay với Thẩm Lương Niên.

Huống chi, bây giờ còn cần cô tự mình đi nói.

Cô phải nói như thế nào đây? Cảnh Hảo Hảo nghĩ nghĩ, liền bắt đầu cảm thấy tim đau, phổi đau, cuối cùng toàn thân đều đau lên theo.

Thậm chí, cô còn quên xe của cô, vẫn đứng ở trên đường lớn.

Phía sau rất nhiều chiếc xe không ngừng ấn còi, cuối cùng có một người đàn ông trung niên chạy tới trước cửa kính xe của cô, nâng tay lên hung hăng vỗ cửa xe, lúc này Cảnh Hảo Hảo mới mờ mịt hạ cửa kính xe xuống.

“Cô bệnh thần kinh à, chó ngoan không cản đường, cô có hiểu hay không!”

Cảnh Hảo Hảo nghe tiếng mắng của người đàn ông trung niên, lúc này mới hồi thần, vội vàng lái xe, nhường đường.

Cảnh Hảo Hảo dừng xe ở ven đường, nhìn đám người đủ sắc thái bận rộn ngoài của sổ xe, phát ngốc, nghĩ rốt cuộc mình nên đi nói chia tay với Thẩm Lương Niên như thế nào.

......

Cảnh Hảo Hảo ở ven đường ngây người khoảng nửa tiếng, sau đó liền lái xe, trực tiếp đi công ty Thẩm Lương Niên.

Công ty Thẩm Lương Niên thành lập hơn ba năm, lúc đầu Cảnh Hảo Hảo thường xuyên tới đây, sau khi công ty Thẩm Lương Niên lớn mạnh lên trong hai năm qua, cô ngược lại càng ngày càng ít đến.

Cảnh Hảo Hảo trực tiếp dừng xe ở cửa chính dưới lầu công ty Thẩm Lương Niên, sau đó ngồi ở trong xe, gọi cho Thẩm Lương Niên một cú điện thoại.

Điện thoại rất nhanh liền được tiếp nghe, Cảnh Hảo Hảo cách di động, nghe Thẩm Lương Niên đầu tiên là nói một câu công việc “Mọi người chờ tôi một lát......”, sau đó liền âm điệu ôn hòa hô một câu: “Hảo Hảo, làm sao vậy?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện