Editor: May

“Đừng, biết việc này cũng không có tác dụng, vẫn không giải quyết được đâu?” Từ Dung cười ha ha rót cho Lương Thần một ly rượu: “Nhìn trên mặt mũi chúng ta đều là anh em, tớ biết cậu sẽ không thấy chết mà không cứu, cho nên dứt khoát lúc gọi điện thoại cho ông cụ, trực tiếp để ông ra mặt hỗ trợ giải quyết một chút, ông cụ gọi một cuộc điện thoại cho ngân hàng, bảo đảm ngân hàng không dám thúc giục Lương Niên trả tiền, thậm chí muốn kéo dài một hai năm cũng không phải là vấn đề gì lớn!”

Từ Dung vừa nói, vừa nghiêng đầu, nháy mắt ra hiệu với Thẩm Lương Niên một chút.

Thẩm Lương Niên vội vàng bưng ly rượu trước mặt mình lên, giơ về phía Lương Thần.

Lương Thần vội vàng vươn tay, ngăn cản tay nâng ly của Thẩm Lương Niên: “Đừng đừng đừng, tôi còn chưa xác định việc này ông cụ bên nhà tôi có thể xử lý hay không đâu, ông cụ nhà tôi cũng không phải đương kim thánh thượng, lại nói cho dù là đương kim thánh thượng, cũng kém hơn dư luận, cho nên tôi phải hành sự tùy theo hoàn cảnh......”

Đùa gì thế, Cảnh Hảo Hảo hôn mê bất tỉnh nằm ở trong nhà của anh, còn chưa biết khi nào thì có thể tỉnh lại đâu, hiện tại bảo anh đi giải quyết vấn đề này!

Nghĩ thật tốt, anh muốn cho Thẩm Lương Niên nếm thử chút đau khổ, lần này anh vẫn còn nhẹ, nếu anh thật muốn khiến cho Thẩm Lương Niên chết, hiện tại Thẩm Lương Niên đã sớm người không còn đồng nào, còn có thể đứng ở chỗ này uống rượu với anh, cầu anh hỗ trợ ư? “Xem, A Thần, cậu đây là đang làm bộ làm tịch đúng không? Không phải cậu muốn Thẩm Lương Niên ba quỳ chín lạy, cậu mới bằng lòng hỗ trợ chứ?”

“Được rồi, Từ Dung, cậu cũng đừng làm khó A Thần, A Thần đã nói hỗ trợ hỏi, nếu có thể giải quyết, khẳng định sẽ hỗ trợ giải quyết, so sánh công ty, tớ ngược lại thật sự có một việc quan trọng phiền toái A Thần một chút.” Thẩm Lương Niên nói xong, trực tiếp uống rượu trong ly không còn một giọt.

Lương Thần không nói gì, nhìn Thẩm Lương Niên.

Thẩm Lương Niên buông ly rượu, ánh mắt âm u, nói: “A Thần, tớ thật sự không tìm thấy Hảo Hảo, cậu giúp tớ tìm Hảo Hảo trước đi, tớ rất lo lắng, những ngày qua, mỗi ngày tớ đều nghĩ đến cô ấy, tớ thực sợ cô ấy xảy ra chuyện gì, cho dù là thật sự như là Từ Dung nói, cô ấy mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân mà tránh trốn tớ, nhưng tốt xấu gì cũng để cho tớ biết cô ấy đang an toàn...... Cho nên A Thần, lần này xem như tớ nhờ cậy cậu, giúp tớ tìm cô ấy một chút......”

THần thái trên mặt Lương Thần, cũng không có biến hóa gì, nhưng ánh mắt anh lại nghiêm túc từng chút một.

Tìm Cảnh Hảo Hảo? Anh ta còn có ý tứ nhờ anh tìm Cảnh Hảo Hảo sao?

Lương Thần nhịn không được nhẹ nhàng a một tiếng, nói: “Lương Niên, cậu hẳn sẽ không ở sau lưng bạn gái mình có một chân với những phụ nữ khác, để cho bạn gái cậu biết, cho nên lặng yên không một tiếng động rời khỏi cậu chứ?”

Một câu trào phúng nhẹ nhàng của Lương Thần, nói đến sắc mặt Thẩm Lương Niên trong nháy mắt liền khó coi xuống.

Ngày đó, không phải anh không nghĩ tới khả năng này.

Có phải Hảo Hảo biết chuyện anh và Kiều Ôn Noãn, cho nên liền rời khỏi anh không.

Nhưng mà, anh lại cảm thấy không thể nào, lúc anh và Kiều Ôn Noãn ở cùng một chỗ, anh đều che dấu đặc biệt tốt, sao cô có thể biết được?

Lương Thần nhìn mặt xám như tro tàn của Thẩm Lương Niên, tức giận sinh ra vào đêm Cảnh Hảo Hảo chưa biết sống chết mới hơi hoãn hoãn một chút, anh hơi thu liễm ngữ khí của mình, giống như thực giống như giả nói: “Lương Niên, đừng khẩn trương như vậy, tôi chỉ nói giỡn với cậu thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện