Editor: May
Giọng nói Cảnh Hảo Hảo vừa rơi xuống, cửa liền truyền đến vài tiếng cung kính: “Thần thiếu gia.”
Cảnh Hảo Hảo theo bản năng quay đầu, nhìn thấy Lương Thần đứng thẳng tắp ở cửa phòng ngủ, đối mặt với tiếng chào hỏi bận tới bận đi trong phòng, vừa không lên tiếng, cũng không gật đầu, một đôi đôi mắt tối đen thâm thúy, trực tiếp nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo.
Cô trải qua cơn bệnh nặng, thoạt nhìn càng mềm yếu nhu nhược hơn bình thường, khuôn mặt vốn khéo léo, hiện tại thoạt nhìn càng nhỏ gầy, sắc mặt trắng bệch, không có huyết sắc gì, càng làm nổi bật một đôi mắt to, càng lớn và đen bóng hơn.
Tầm mắt của cô, chỉ nhìn anh một cái, đáy mắt đầu tiên là một trận kinh ngạc, theo sau liền biến thành một chút trầm lạnh, sau đó cô liền từ từ nhắm hai mắt lại, bộ dáng kia, giống như hoàn toàn không muốn nhìn thấy anh.
Lương Thần đứng ở cửa trong chốc lát, liền nhẹ nhàng bước chân đi đến, cuối cùng đứng ở bên giường, chậm rãi ngồi xuống.
Cảnh Hảo Hảo rõ ràng cảm giác được Lương Thần đứng ở bên cạnh tay phải của cô, lòng của cô, nháy mắt căng thẳng lên theo, cô vốn tưởng rằng chính mình đã chết, rốt cuộc không cần đối mặt với anh nữa, nhưng thật không ngờ, vừa tỉnh lại liền nhìn thấy anh, cô thật không muốn thấy anh, đôi mắt nhất thời liền nhắm chặt hơn.
Lương Thần nhìn chằm chằm hai gò má của Cảnh Hảo Hảo trong chốc lát, quét đến cháo trong tay của người hầu bên cạnh, liền chỉ chỉ, nói:“Đưa cho tôi, để tôi đút.”
Người hầu vội vàng cung kính dùng hai tay đưa tới.
Lương Thần dùng một bàn tay nhận lấy, tay kia thì cầm thìa quấy cháo, để cho nhiệt độ tản đi một chút, mới vươn tay đẩy Cảnh Hảo Hảo đang nhắm mắt lại, nói:“Ăn chút cháo rồi ngủ tiếp.”
Cảnh Hảo Hảo không nhúc nhích, cũng không lên tiếng, chỉ nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
“Hảo Hảo, em còn như vậy tôi có thể sẽ sinh khí.” Giọng nói Lương Thần, nghe thật bình tĩnh, nhưng lại ẩn dấu một chút hơi thở nguy hiểm.
Cảnh Hảo Hảo như là không có nghe thấy lời nói của Lương Thần, vẫn không có mở to mắt.
Sắc mặt Lương Thần chậm rãi trầm xuống, người hầu ở một bên thấy bộ dáng như thế, sợ tới mức không dám thở mạnh một tiếng.
Ngay tại lúc nhóm người hầu nghĩ Lương Thần sẽ tức giận, người đàn ông lại trầm mặc trong chốc lát, đặt chén tới trên bàn bên cạnh, xoay người, trực tiếp kéo Cảnh Hảo Hảo từ trên giường lên, dùng một cánh tay chống phía sau lưng của cô, nói: “Hảo Hảo, em không phải muốn di động ư? Điện thoại của em đang ở chỗ tôi, mỗi ngày ngoan ngoãn dưỡng tốt thân thể đúng hạn, tôi sẽ trả điện thoại lại cho em.”
Người hầu ở một bên vốn nghĩ đến Lương Thần sẽ ném chén tức giận, thấy một màn như vậy, nháy mắt liền rớt mắt.
Thần thiếu gia của bọn họ, không chỉ không có phát hỏa, ngược lại vì để cho Cảnh tiểu thư ăn cháo, tốt tính thương lượng điều kiện với Cảnh tiểu thư.
Cho dù ngữ khí Thần thiếu gia nghe vẫn cường thế bá đạo như cũ, nhưng mà, trên thế giới này, có thể khiến cho Thần thiếu gia đánh mất mặt mũi, còn nhẫn nại tính tình dụ dỗ người, Cảnh tiểu thư vẫn là người đầu tiên.
Giọng nói Cảnh Hảo Hảo vừa rơi xuống, cửa liền truyền đến vài tiếng cung kính: “Thần thiếu gia.”
Cảnh Hảo Hảo theo bản năng quay đầu, nhìn thấy Lương Thần đứng thẳng tắp ở cửa phòng ngủ, đối mặt với tiếng chào hỏi bận tới bận đi trong phòng, vừa không lên tiếng, cũng không gật đầu, một đôi đôi mắt tối đen thâm thúy, trực tiếp nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo.
Cô trải qua cơn bệnh nặng, thoạt nhìn càng mềm yếu nhu nhược hơn bình thường, khuôn mặt vốn khéo léo, hiện tại thoạt nhìn càng nhỏ gầy, sắc mặt trắng bệch, không có huyết sắc gì, càng làm nổi bật một đôi mắt to, càng lớn và đen bóng hơn.
Tầm mắt của cô, chỉ nhìn anh một cái, đáy mắt đầu tiên là một trận kinh ngạc, theo sau liền biến thành một chút trầm lạnh, sau đó cô liền từ từ nhắm hai mắt lại, bộ dáng kia, giống như hoàn toàn không muốn nhìn thấy anh.
Lương Thần đứng ở cửa trong chốc lát, liền nhẹ nhàng bước chân đi đến, cuối cùng đứng ở bên giường, chậm rãi ngồi xuống.
Cảnh Hảo Hảo rõ ràng cảm giác được Lương Thần đứng ở bên cạnh tay phải của cô, lòng của cô, nháy mắt căng thẳng lên theo, cô vốn tưởng rằng chính mình đã chết, rốt cuộc không cần đối mặt với anh nữa, nhưng thật không ngờ, vừa tỉnh lại liền nhìn thấy anh, cô thật không muốn thấy anh, đôi mắt nhất thời liền nhắm chặt hơn.
Lương Thần nhìn chằm chằm hai gò má của Cảnh Hảo Hảo trong chốc lát, quét đến cháo trong tay của người hầu bên cạnh, liền chỉ chỉ, nói:“Đưa cho tôi, để tôi đút.”
Người hầu vội vàng cung kính dùng hai tay đưa tới.
Lương Thần dùng một bàn tay nhận lấy, tay kia thì cầm thìa quấy cháo, để cho nhiệt độ tản đi một chút, mới vươn tay đẩy Cảnh Hảo Hảo đang nhắm mắt lại, nói:“Ăn chút cháo rồi ngủ tiếp.”
Cảnh Hảo Hảo không nhúc nhích, cũng không lên tiếng, chỉ nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
“Hảo Hảo, em còn như vậy tôi có thể sẽ sinh khí.” Giọng nói Lương Thần, nghe thật bình tĩnh, nhưng lại ẩn dấu một chút hơi thở nguy hiểm.
Cảnh Hảo Hảo như là không có nghe thấy lời nói của Lương Thần, vẫn không có mở to mắt.
Sắc mặt Lương Thần chậm rãi trầm xuống, người hầu ở một bên thấy bộ dáng như thế, sợ tới mức không dám thở mạnh một tiếng.
Ngay tại lúc nhóm người hầu nghĩ Lương Thần sẽ tức giận, người đàn ông lại trầm mặc trong chốc lát, đặt chén tới trên bàn bên cạnh, xoay người, trực tiếp kéo Cảnh Hảo Hảo từ trên giường lên, dùng một cánh tay chống phía sau lưng của cô, nói: “Hảo Hảo, em không phải muốn di động ư? Điện thoại của em đang ở chỗ tôi, mỗi ngày ngoan ngoãn dưỡng tốt thân thể đúng hạn, tôi sẽ trả điện thoại lại cho em.”
Người hầu ở một bên vốn nghĩ đến Lương Thần sẽ ném chén tức giận, thấy một màn như vậy, nháy mắt liền rớt mắt.
Thần thiếu gia của bọn họ, không chỉ không có phát hỏa, ngược lại vì để cho Cảnh tiểu thư ăn cháo, tốt tính thương lượng điều kiện với Cảnh tiểu thư.
Cho dù ngữ khí Thần thiếu gia nghe vẫn cường thế bá đạo như cũ, nhưng mà, trên thế giới này, có thể khiến cho Thần thiếu gia đánh mất mặt mũi, còn nhẫn nại tính tình dụ dỗ người, Cảnh tiểu thư vẫn là người đầu tiên.
Danh sách chương