Edit: V.O
Thịnh Thiên Kim ra khỏi nhà hàng, sau đó đứng ở trên đường cái mênh mông, thế giới ngựa xe như nước...
Giờ phút này, đột nhiên cô không biết mình nên đi đâu.
Giây phút vừa rồi, lúc cô ném văn kiện lại xuống chân Thịnh Cát An, trong lòng là tức giận, hoang đường...
Trên thế giới này, có lẽ cũng chỉ có Thịnh Cát An dùng mạng của con gái để đổi lấy tài phú.
Chỉ là bây giờ nghĩ lại, có lẽ ông ta không xem cẩn thận văn kiện này. Nếu không, ông ta sẽ biết, sự uy hiếp vừa rồi của ông ta, là ngu ngốc cỡ nào!
Lúc trước, ông nội chuyên môn thành lập một cơ cấu nghiên cứu loại bệnh đặc biệt này vì cô. Sau này, phát hiện ở sâu dưới đáy biển có cây trồng nào đó, có trợ giúp với chứng bệnh của cô...
Bởi vì cô là người thừa kế ông nội nhận định, ông nội không hy vọng tin người thừa kế tương lai của Tập đoàn Thịnh Thế mắc căn bệnh kỳ lạ truyền ra...
Nhưng nghiên cứu trong phạm vi lớn, lại sẽ dẫn tới sự chú ý...cho nên, ông nội đã đưa kế hoạch biển, cùng với nghiên cứu đó vào trong hạng mục biển.
Chuyện này do một tay ông nội xử lý, đương nhiên Thịnh Cát An không biết.
Cho nên, mới có thể đưa ra sự uy hiếp hoang đường như vậy.
...
Chỉ là, dựa theo tính cách Thịnh Cát An, cho dù biết hạng mục kia có liên quan đến bệnh tình của cô, chỉ sợ cũng sẽ không từ bỏ.
Vừa rồi Thịnh Thiên Kim tức giận như vậy, có lẽ cũng chỉ là quá thất vọng mà thôi...không phải thất vọng với Thịnh Cát An, mà là cảm thấy lòng người lạnh lẽo.
Cho dù nói thế nào, Thịnh Cát An từng đã là người cô ra sức muốn tới gần.
Bây giờ, cô thật không có ý nghĩ đó nữa rồi.
Ngay cả một chút ảo tưởng, cũng không còn tồn tại.
…
Lòng của cô mệt mỏi.
Cô bước đi vô định trên đường cái.
Cuối cùng, cô cũng không biết đi tới đâu.
Chỉ là, sắc trời dần dần tối.
Đúng lúc này, dieendaanleequuydoon – V.O, điện thoại của cô vang lên.
Cô lấy ra, phát hiện là Bạch Thận Ngôn.
Cô hơi sửng sốt, sau đó nhận điện thoại: "Alo!"
"Em ở đâu?" Trong điện thoại, Bạch Thận Ngôn hỏi.
Cô ở đâu? Thịnh Thiên Kim nghe xong, hơi sững sờ.
Cô ngẩng đầu, mông lung nhìn chung quanh, sau đó ấp úng nói: "Em không biết."
Cô không biết, mình đi tới đâu.
Đầu kia điện thoại, giọng Bạch Thận Ngôn vẫn ổn định, có sự dịu dàng trấn an lòng người: "Vậy em xem, chung quanh có dấu hiệu gì không."
Dấu hiệu?
Thịnh Thiên Kim nhìn quanh một vòng, nói: "Có quán bar tên là Trong Bóng Tối, còn có quán trà sữa Tề Tề."
"Được rồi, em ở tại chỗ chờ anh, đừng đi, anh sẽ tới nhanh thôi!" Bạch Thận Ngôn nói qua điện thoại.
"Ừm." Thịnh Thiên Kim gật đầu.
Sau khi nói xong, Thịnh Thiên Kim cúp điện thoại.
Cô ngồi ở ven đường, nhìn đường cái người đông như mắc cửi.
Vừa rồi, lúc Bạch Thận Ngôn nói cô chờ ở đây, cô không hề suy nghĩ, đã tin.
Nhưng giờ nghĩ lại, lại cảm thấy mình quá tin tưởng Bạch Thận Ngôn. Dù sao, quán bar và tiệm trà sữa này nhỏ như vậy, hoàn toàn không tra được trên mạng, vậy y tìm thế nào?
Chỉ là, trong lòng cô, có sự tin tưởng vô điều kiện với Bạch Thận Ngôn, tin tưởng y sẽ tìm được.
...
Không biết qua bao lâu, một chiếc xe hơi màu đen từ từ dừng trước mặt cô.
Cửa xe mở ra, Bạch Thận Ngôn mặc âu phục màu đen đi xuống.
Y không do dự, trực tiếp bước nhanh về phía cô.
Thịnh Thiên Kim đứng dậy, nhưng bởi vì ngồi lâu, khiến chân cô run rẩy.
Cô lảo đảo ngã tới phía trước, sau đó được Bạch Thận Ngôn vươn tay ôm lấy.
Trong nháy mắt được Bạch Thận Ngôn ôm, trái tim giống như được người lấp đầy.
"Anh đến rồi." Cô ngẩng đầu, nhìn người trước mặt, nói.