Edit: V.O

Lời của cô, ngay cả chính cô cũng tin.

Bạch Thận Ngôn cúi đầu nhìn cô, nói: "Xem ra, cô hoàn toàn không nghe lời tôi nói."

Cố Niệm bĩu môi, mặt vô tội nhìn y.

Một lát sau, mắt dạo một vòng, nói: "Nếu anh thật muốn tôi không tiếp tục dây dưa, cũng không phải không có cách nào. Anh chỉ cần đồng ý với tôi ba điều kiện, đối với anh mà nói, ba điều kiện là chuyện vô cùng đơn giản. Chỉ cần anh có thể làm được, tôi thề, tôi sẽ không chủ động quấn quýt lấy anh nữa."

Cô cắn hai chữ "chủ động" đó thật chặt.

"Anh cảm thấy lời đề nghị này thế nào?" Sau khi nói xong, mặt chờ mong nhìn y.

Đợi một lát, Bạch Thận Ngôn lạnh lùng nói: "Chẳng ra gì."

Nói xong, đã đuổi Cố Niệm ra ngoài.

...

"Cái gì chứ?"

Cố Niệm ở ngoài cửa, than thở.

Nhưng rất nhanh, trong mắt thoáng hiện lên gian xảo.

Bạch Thận Ngôn thật sự càng ngày càng khiến cô ngạc nhiên.

Không dây dưa với anh ta? Ha ha...

Sao có thể!

Cô sẽ quấn lấy anh ta quấn lấy anh ta quấn lấy anh ta, quấn đến khi anh ta động lòng với cô mới thôi.

...

Thời gian kế tiếp, Cố Niệm về phòng trà ngồi với lão gia tử.

Bên kia, cần phải tiếp tục tấn công Bạch Thận Ngôn, bên này cũng không thể qua loa với lão gia tử, phải giữ độ thiện cảm ở giá trị nhất định.

Hai người tán gẫu thật sự vui vẻ.

Chỉ là đang nói chuyện, Cố Niệm thường sẽ nghĩ đến đồ ăn...của Bạch Thận Ngôn.

Người đàn ông có địa vị như vậy, thật sự biết nấu cơm sao?

Trong tò mò, còn có chờ mong càng nhiều.

Cuối cùng, lúc đồ ăn được bưng lên bàn, quả thật khiến cô vui sướng.

"Ăn ngon!"

Lúc ăn cơm, Cố Niệm khen liên tục.

Cô nói lời này, cũng không phải vì lấy lòng Bạch Thận Ngôn.

Bởi vì đồ ăn này, thật sự rất ngon.

Không giống đồ ăn ở nhà hàng cao cấp, hào nhoáng bên ngoài.

Đồ ăn Bạch Thận Ngôn làm, dieendaanleequuydoon – V.O, không có nhiều kỹ xảo hoa lệ như vậy, nhưng mỗi một món ăn, đều bày ra vừa đúng hương vị cao nhất của nguyên liệu vốn có. Các loại hương vị dung hợp, hơn nữa nấu nướng tỉ mỉ, quả thực khiến cho người ta ăn rồi vẫn muốn ăn tiếp.

Cố Niệm phát hiện, tình yêu của cô đối với Bạch Thận Ngôn, lại thêm vài phần.

Xem ra quyết định lên Núi Trà, một chút cũng không sai.

...

Sau khi ăn xong, ba người trải qua một buổi chiều vui vẻ.

Không, chính xác ra, là Cố Niệm và lão gia tử. Toàn bộ thời gian, Bạch Thận Ngôn đều lạnh như băng, trừ khi lão gia tử chủ động hỏi, y mới có thể nói vài câu. Nếu đổi thành Vố Niệm bắt chuyện, y sẽ trực tiếp không nhìn.

Sau bữa cơm chiều, Bạch Thận Ngôn, Cố Niệm rời đi.

Bởi vì một câu "các con đều phải về thành phố, Thận Ngôn, con thay ta đưa Niệm Niệm về" của lão gia tử, khiến cho Bạch Thận Ngôn không thể không tiếp tục, ở cùng với Cố Niệm.

Trên xe trở về thành phố, Bạch Thận Ngôn không nói một lời.

Boss không mở miệng, vệ sĩ và tài xế ở phía trước, cũng không dám tùy tiện nói chuyện.

Toàn bộ hành trình, chỉ một mình Cố Niệm hô hào.

Nói vô số đề tài, Bạch Thận Ngôn không đáp cái nào.

Cố Niệm cảm thấy chán, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bây giờ xe còn chưa vào thành phố, ngoại trừ đèn đường ngoài cửa sổ, cùng với đèn xe ngẫu nhiên từ đối diện chạy tới, thì đều là đen tuyền. Khiến cho trong lòng người ta, tự dưng nổi lên cảm giác trống rỗng.

Kế tiếp, cả đường không nói chuyện.

...

Một giờ sau, xe dừng ở cửa khách sạn Cố Niệm ở.

Bạch Thận Ngôn quay đầu, ý bảo cô nên xuống xe rồi.

Cố Niệm cười cười, mở cửa đi xuống.

Trước khi cửa xe đóng lại, cô quay đầu, chớp chớp mắt với Bạch Thận Ngôn ở trong xe: “Bạch Thận Ngôn tiên sinh, chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi."

Bạch Thận Ngôn nhìn cô một cái, mặt vô cảm quay đầu nhìn phía trước, nói: “Đi."

Xe từ từ biến mất trong đêm đen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện