Edit: V.O
"Cái, cái gì?"
Mắt Thịnh Thiên Kim trừng to.
Cô không nghĩ tới, mình sẽ nhận được một câu trả lời như vậy.
"Anh, anh có ý gì? Chẳng lẽ không phải anh muốn ký kết với tôi, tôi mới..."
"Thịnh tiểu thư."
Bạch Thận Ngôn ngắt lời cô, lạnh lùng nói: "Có phải cô đã quên chuyện gì không? Vốn dĩ tôi ký kết với cô, là vì anh tôi - Lục Du Sinh, anh ta nhờ tôi, nhờ tôi ký kết với cô. Nếu không, cô cho là dựa vào sự chuyên nghiệp của cô, dựa vào lai lịch của cô, tiến vào Chanh Giai được sao?"
"Tôi..."
Thịnh Thiên Kim mở miệng.
Vốn còn muốn hỏi, còn muốn giải thích, kết quả nhìn đôi mắt lạnh như băng kia của Bạch Thận Ngôn, đột nhiên cô không nói ra được gì.
Bởi vì cô phát hiện, bây giờ cô cũng chưa dùng hết tất cả lời giải thích của mình.
Bởi vì, Bạch Thận Ngôn hoàn toàn không muốn nghe lời giải thích của cô.
"Ha ha ha, thì ra là nghệ sĩ Chanh Giai vừa ký kết."
Đúng lúc này, vang lên giọng nói châm chọc của Cố Yên Nhi: "Tôi còn tưởng, là thiên kim hào môn nhà ai chứ? Kết quả không nghĩ tới...ha ha, cô mới đến báo cáo ngày đầu tiên, đã chạy đến chỗ ông chủ, có phải không tốt lắm đúng không."
Thịnh Thiên Kim nghe được nhướng mày.
Lúc cô đang muốn đáp trả, Bạch Thận Ngôn mở miệng: "Nếu cô không còn chuyện khác, vậy thì xuống đi. Cố tiểu thư, vừa rồi cô nói đi nghỉ dưỡng ở Đảo Ái La..."
"Ơ? Bạch đại ca anh đồng ý rồi à? Tháng sau anh thật sự muốn đi nghỉ dưỡng ở Đảo Ái La với em? Ôi, đúng là tốt quá, em rất vui. Em nghe nói, Đảo Ái La được xưng là nơi những người yêu nhau..." Cố Yên Nhi vui vẻ nói.
"Kịch rầm..."
Đúng lúc này, cửa truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Thịnh Thiên Kim sập cửa đi ra ngoài.
Cố Yên Nhi lại hoảng sợ, mặt lộ vẻ không vui.
Chẳng qua, lúc cô ta nhìn về phía Bạch Thận Ngôn, lại nở nụ cười ngọt ngào: "Nghe nói chỗ đó, rất nhiều cặp đôi đều sẽ..."
"Cố tiểu thư!" Lúc này, dieendaanleequuydoon – V.O, Bạch Thận Ngôn ngắt lời cô ta.
"Hả?" Cố Yên Nhi nhìn y.
Bạch Thận Ngôn nói: "Vừa rồi tôi muốn nói là, tôi sẽ không đến Đảo Ái La du lịch với cô."
...
Thịnh Thiên Kim tức giận vội vàng đi ra ngoài, tức giận vội vàng bấm thang máy bỏ đi.
Năm phút sau, Cố Yên Nhi khóc chạy ra, vừa khóc vừa bấm thang máy bỏ đi.
Mặt đám thư ký, tràn ngập bát quái.
"Làm việc."
Trợ lý Lý ra hiệu với các cô, sau đó đi vào văn phòng.
"Cốc cốc..."
Trợ lý Lý gõ cửa đi vào.
"Có hạng mục ở thành phố C xảy ra chút vấn đề, bây giờ anh lập tức thu dọn hành lý đi đi."
Bạch Thận Ngôn ngồi ở bàn làm việc, cũng không ngẩng đầu lên, căn dặn.
"Ơ? Bạch gia tôi sai rồi, sau này tôi không bao giờ..." Vẻ mặt trợ lý Lý cầu xin.
"Hả?" Bạch Thận Ngôn ngẩng đầu, hơi nhíu mày.
"À, tôi lập tức đi thu dọn hành lý." Trợ lý Lý vội vàng nói.
Sau này yêu hận tình thù của ông chủ, anh không bao giờ nhúng tay nữa, nghiêm túc chăm chỉ làm quần chúng ăn dưa là được rồi. Nếu hơi không chú ý, cũng sẽ bị "Sung quân đến biên cương".
Trợ lý Lý rời đi, Bạch Thận Ngôn bỏ văn kiện trong tay xuống.
Y nhấc tay lên, xoa xoa ấn đường.
Nếu đã quen với Lục Du Sinh, sao còn trêu chọc y? ...
Năm giờ tan ca, sáu giờ rưỡi Bạch Thận Ngôn mới rời khỏi công ty.
Y đi thang máy, đến bãi đỗ xe.
Tài xế mở cửa cho y, sau đó vòng qua chỗ tay lái, ngồi lên.
Rất nhanh, xe đã chạy ra khỏi bãi đậu xe.
Sau khi Bạch Thận Ngôn lên xe, thì xoa ấn đường. Sau đó, lại dựa vào ghế, khép hờ mắt.
Lúc xe chạy được nửa đường, đột nhiên y cảm thấy không thích hợp.
"Dừng xe!"
Đột nhiên Bạch Thận Ngôn ghìm chặt cổ "tài xế" từ phía sau.