Edit: V.O

"Cái gì?"

Mắt Lưu Uyển trợn to, vẻ mặt không thể tin được.

Thịnh Thiên Kim nhìn thấy, kéo tay Đỗ Thiên Mỹ, nói: "Không cần! Ngày khác mình lại hẹn Hi Nhiên là được rồi."

Đỗ Thiên Mỹ đè lại tay Thịnh Thiên Kim, để cô đừng nói chuyện, sau đó nhìn Lưu Uyển: "Sao, cậu không đồng ý? Vậy thiệp mời đó vốn là tôi đưa cho cậu. Bây giờ tôi muốn lấy lại, cậu còn không đồng ý hả?"

"Không, Thiên Mỹ cậu đừng hiểu lầm. Sao mình có thể không đồng ý? Thiệp mời ở đây, bây giờ mình sẽ đưa cho Cố Niệm." Lưu Uyển nói, nhanh chóng lấy thiệp mời ra, nhét vào trong tay Thịnh Thiên Kim, nói: "Cố Niệm, cậu cầm đi. Vốn buổi tối mình có việc khác. Ha ha."

"Coi như cậu thức thời."

Đỗ Thiên Mỹ hừ hừ, sau đó quay đầu, cầm lấy tay Thịnh Thiên Kim, nói: "Niệm Niệm, chúng ta đi thôi."

Nói xong, lại kéo cô đi đến chiếc xe thể thao màu đỏ đậu ở ven đường.

Lưu Uyển đứng tại chỗ, ngẩn người nhìn các cô.

Cho đến khi xe thể thao biến mất trong dòng xe, vẻ lấy lòng trên mặt cô ta mới dần dần biến mất, biến thành oán hận thật sâu.

...

"Như vậy có được không?"

Trên xe, Thịnh Thiên Kim hỏi Đỗ Thiên Mỹ.

"Sao lại không được?"

Đỗ Thiên Mỹ không quan tâm: "Công ty nhà Lưu Uyển có thể tiếp tục mở, toàn bộ phải dựa vào nhà họ Đỗ mình. Cô ta luôn luôn lấy lòng mình, muốn chen vào vòng luẩn quẩn của mình. Đã vậy, cô ta cũng nên trả giá chút đi. Dù sao, bên cạnh Đỗ Thiên Mỹ mình cũng không thiếu người như vậy. Nếu không chịu nổi, trực tiếp bỏ đi là được."

Thịnh Thiên Kim thấy Đỗ Thiên Mỹ nói như chẳng hề để tâm.

Vì thế cũng biết, đây là Chu Du đánh Hoàng Cái, một người nguyện đánh, một người nguyện nhận.

Dù sao trước kia, bên cạnh cô cũng không thiếu người như vậy.

Lúc cô đắc thế, bọn họ tiếp cận cô với mục đích lấy lòng cô, nhưng lúc cô gặp nạn, lại lập tức đổi sắc mặt, bỏ đá xuống giếng.

Nghĩ đến đây, cô cũng không rối rắm nữa.

Đã đụng mặt với Thiên Mỹ, dieendaanleequuydoon – V.O, vừa vặn cô có thể phát tiết những uất ức nhận từ chỗ Bạch Thận Ngôn một chút! ...

Chờ bọn họ đến Lam Sắc, đã gần tối.

Đỗ Thiên Mỹ như ngựa quen đường cũ, đi xuyên qua sảnh chính xa hoa, đi vào bên trong.

"Cạch..."

Đỗ Thiên Mỹ đẩy cửa ra, kêu lên.

Lập tức, mọi người trong phòng nhìn về phía này.

"Thiên Mỹ, cậu đến rồi!"

"Sao giờ mới đến? Cần phải phạt ba ly rượu."

"Đúng đúng! Cậu quá chậm rồi."

...

Xem ra Đỗ Thiên Mỹ rất được lòng người ở trong vòng tròn này.

Cô đi vào, lại có người chào hỏi.

Lúc này, một tên trông có vẻ quần là áo lượt, kéo Lý Hi Nhiên đi tới phía bọn cô.

"Thiên Mỹ, em đã đến chậm." Tên này nói.

"Chậm cái gì." Đỗ Thiên Mỹ khinh thường hừ hừ, đẩy Thịnh Thiên Kim ở phía sau ra.

"Trời ạ! Niệm Niệm! Cuối cùng Niệm Niệm cũng trở lại." Lý Hi Nhiên vừa nhìn thấy cô, lập tức vui vẻ nói.

"Hi Nhiên." Thịnh Thiên Kim gật đầu với cô.

Lý Hi Nhiên xông tới, ôm lấy cô.

"Cậu cảm thấy cái mũi này của mình thế nào? Mới làm."

"...hoàn hảo."

"Mình cũng thấy vậy. Chỉ là, mắt còn chưa đủ to..."

"..."

Rất nhanh, "Ma cuồng thẩm mỹ" Lý Hi Nhiên đã quấn quýt lấy Thịnh Thiên Kim, chia sẻ chuyện mặt mình.

Đúng lúc này, Thịnh Thiên Kim phát hiện, lúc Lý Hi Nhiên nói chuyện phẫu thuật thẩm mỹ, mặt bạn trai Tôn Bân của cô, thoáng hiện lên bực mình. Nhưng, Lý Hi Nhiên không phát hiện ra, vẫn vui vẻ trò chuyện với cô.

"Được rồi được rồi, tất cả mọi người ngồi đi."

Cuối cùng, vẫn là Đỗ Thiên Mỹ lên tiếng, bọn họ mới ngồi xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện