Edit: V.O
Tin nhắn Thịnh Thiên Kim vừa gửi đi chưa được bao lâu, Đỗ Thiên Mỹ đã tới.
Hai người cùng nhau, đưa Bạch Thận Ngôn đến phòng đã được chuẩn bị trước.
"Phù..."
Thịnh Thiên Kim đặt y lên giường, xoa xoa mồ hôi trên đầu.
Không nghĩ tới trông Bạch Thận Ngôn không mập, lại nặng như vậy.
"Người kêu cậu tìm đâu?" Thịnh Thiên Kim hỏi Đỗ Thiên Mỹ.
Đỗ Thiên Mỹ không trả lời trực tiếp: "Cậu thật sự muốn tặng Bạch Thận Ngôn cho người khác?"
Thịnh Thiên Kim nghe xong, mày hơi nhăn lại.
Cô quay đầu, nhìn Bạch Thận Ngôn mặt ửng hồng nằm trên giường.
Bằng lòng không? Đương nhiên là không.
Nhưng, cô sợ bị cuốn vào trong ân oán của Bạch Thận Ngôn và Lục Du Sinh hơn.
Cho nên, cô không thể thật sự lún vào.
Cô phải khiến bản thân mình không thể có chút vướng bận nào đến cuối cùng, toàn thân rút lui.
Tuy như vậy đối với Bạch Thận Ngôn mà nói, không quá công bằng. Nhưng trước mắt, cô chỉ có thể làm như vậy. Cùng lắm thì chờ giành lại di sản của ông nội xong, lại tiến hành bồi thường y.
"Nói người của cậu, đi lên đi." Thịnh Thiên Kim nhìn Bạch Thận Ngôn, từ từ nói.
Đỗ Thiên Mỹ nghe xong, vẻ mặt muốn nói lại thôi. Cuối cùng, nói: "Mình xuống lầu, xem thử cô ta đến chưa."
Nói xong, cầm túi xách lên, từ từ rời đi.
Lúc cô ấy đi tới cửa, dừng lại, quay đầu nhìn Thịnh Thiên Kim.
Theo góc độ này của cô ấy, có thể nhìn thấy sườn mặt Thịnh Thiên Kim.
Nhưng sườn mặt, đã đủ vừa lòng rồi.
Đỗ Thiên Mỹ thật muốn để cô đi soi gương, xem thử bộ dạng lúc này của mình.
Rõ ràng là đau lòng muốn chết, lại còn mạnh miệng.
Không bằng, dieendaanleequuydoon – V.O, giúp cô một tay?
Đỗ Thiên Mỹ lén đóng cửa phòng.
...
Thịnh Thiên Kim ngồi canh chừng bên giường Bạch Thận Ngôn, không chú ý tới động tác nhỏ của cô bạn xấu.
Lúc này, tâm tình của cô, hình như vô cùng lo lắng cho thân thể của Bạch Thận Ngôn.
Cô không nói rõ cảm giác này, giống như có tật giật mình, hoặc như có đám lửa đốt bên chân.
Đúng lúc này, Bạch Thận Ngôn nằm trên giường, bắt đầu kéo cổ áo, mặt cũng trở nên đỏ bừng.
"Này, anh không sao chứ?" Thịnh Thiên Kim muốn tới gần, lại nghĩ tới gì đó, lui về sau một bước, đứng xa xa hỏi.
"Nóng, nóng..."
Bạch Thận Ngôn vừa kêu, vừa kéo cà vạt.
Nhưng, y bị đốt đến mơ mơ màng màng, tay không theo trình tự, cà vạt nhanh chóng bị thắt chặt trên cổ. Dường như y lại không nhận ra, rất khó chịu nhìn Thịnh Thiên Kim.
"Anh đừng cử động, anh đừng cử động..."
Giờ phút này, Thịnh Thiên Kim cũng bất chấp mọi thứ, bước nhanh đến, cởi cà vạt trên cổ giúp Bạch Thận Ngôn.
Có lẽ vì dược hiệu phát tác, toàn thân Bạch Thận Ngôn hết nóng lại nóng. Lúc tiếng rên rỉ nhẹ nhàng bật ra khỏi miệng y, toàn thân Thịnh Thiên Kim chấn động.
Cô hơi run lên, không nhìn Bạch Thận Ngôn, tiếp tục cởi cà vạt trên cổ giúp y.
Không biết có phải vì quá căng thẳng không, càng muốn cởi ra, lại càng khó cởi.
Bạch Thận Ngôn, dường như cũng đang ra sức kiềm chế.
Nhưng cho dù như vậy, tiếng thở của anh cũng càng ngày càng nặng.
Hơi thở cực nóng, nóng bỏng, thổi vào cổ cô, khiến toàn thân cô cứng ngắc...
Bạch Thận Ngôn như vậy, thật sự rất có sức hấp dẫn.
Thịnh Thiên Kim cũng không biết mình dùng bao nhiêu sức, mới dời tầm mắt dính trên người y.
"Anh đừng cử động! Sắp được rồi!" Thịnh Thiên Kim liếm liếm đôi môi hơi khô.
Vì sao con nhỏ Thiên Mỹ kia, còn chưa dẫn người tới?
Đúng lúc này, Thịnh Thiên Kim nghe thấy có tiếng ở cửa.
Là người đến à?
Lòng cô thả lỏng, nhanh chóng đứng dậy, muốn đi tới trước cửa.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay từ sau lưng vươn tới, sờ lên eo cô, kéo cô lên giường.