Trái tim của Mạnh Thiệu Đình thoáng rung lên... Đường cong mềm mại và tinh tế kia... Dường như đã từng rất quen thuộc với anh.
"Em phải đi!" Tri Tri ngẩng đầu lên nói dứt khoát, trong con ngươi của cô tỏa ra ánh sáng rực rỡ mê người, bờ môi cũng cong lên vui vẻ nói: "Anh không biết đâu, em thích nhất là Piano, năm năm rồi em chưa được chạm vào nó, đến nằm mơ em cũng muốn!" Cô nghịch ngợm gõ mấy cái ở trên cánh tay của anh: "Chỉ cần cho em một phút, không, ba mươi giây thôi, để cho em làm quen một chút, em nghĩ cho dù em không đạt tới mức tài nghệ, nhưng chắc chắn cũng sẽ đàn tốt hơn cô gái kia!"
Phải biết, cô vừa nghe thì đã hiểu, cô gái kia mặc dù đàn lưu loát, nhưng cũng chỉ là ở mức độ thuần thục về kỹ thuật mà thôi, nhưng những tình cảm ý nhị trong từng nốt nhạc của nhạc khúc, thì ngay đến một phần năm cô gái nọ cũng chưa hiểu được thấu đáo!
Mạnh Thiệu Hiên giật mình nhìn cô thật sâu, chợt thấy giữa lúc này, cả người cô như tỏa ra thần thái rạng rỡ, một thứ ánh sáng rực rỡ đến loá mắt, khiến anh không khỏi có chút thất thần. Trong chốc lát, từ nơi sâu thẳm trong lòng anh chậm rãi dâng lên sự cô đơn lẫn tự ti. Cô là một người ưu tú như thế, vậy mà anh giống như đồ ngốc, lại cho rằng cô chỉ là một cô gái bình thường.
Anh không biết tiếng Anh, không có lấy một bằng cấp, ở trong mắt của ba ba và các vị trưởng bối khác, anh là một kẻ thô tục và vô lễ, khí chất và cách xử sự hoàn toàn không giống như bộ dáng của một thiếu gia con nhà giàu. Thậm chí, anh cũng chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu, càng chứng tỏ thân phận là con riêng không được coi trọng!
Nhưng còn cô thì sao, cô có bằng tốt nghiệp đại học, tao nhã, trong bụng đầy chữ nghĩa, ngoại trừ tiếng Anh, cô còn có thể nói được một chút tiếng Pháp đơn giản, hiện giờ anh lại còn biết cô là một tay đàn Piano cừ khôi. Phó Tĩnh Tri giống như áng mây trắng trôi nổi bay bồng bềnh ở trên bầu trời, mà anh lại giống như bùn loãng ở trên mặt đất... Đột nhiên anh cảm thấy mình có chút không xứng với cô.
Mạnh Thiệu Hiên hít một hơi thật sâu! ***, hiện giờ anh lại nghĩ đến những điều này làm gì nhỉ? Cô ưu tú như vậy, anh phải cảm thấy kiêu ngạo vì cô mới đúng. Mạnh Thiệu Hiên anh là một người thô lỗ, nhưng người phụ nữ của anh lại là một người tuyệt vời nhất trong thiên hạ, nếu đưa cô đi ra ngoài anh sẽ cảm thấy rất có mặt mũi!
"Tri Tri, vậy thì chúng ta sẽ cùng đi, anh tin em." Mạnh Thiệu Hiên thân thiết nắm chặt bàn tay trắng trẻo nhỏ bé của cô: "Đi nào, anh và em, chúng ta sẽ đi cùng nhau."
"Chờ em một chút." Tri Tri rút tay khỏi lòng bàn tay của anh, Cô mở cúc chiếc áo choàng màu đen, bỏ chiếc áo khoác đậm màu kia xuống. Thật may bên trong cô lại mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, miễn cưỡng coi như hợp với tình hình. Hai tay Tri Tri cuốn mái tóc dài của mình, búi tóc cao lên đỉnh đầu, để lộ ra vầng trán trơn bóng và gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không hề trang điểm, lúc này cô mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, mỉm cười vui vẻ: "Được rồi đấy!"
Mạnh Thiệu Hiên dắt tay cô đi lên phía trước, ánh mắt của mọi người trong hội trường đều rơi vào hai người bọn họ.
Mạnh Thiệu Đình và Mạn Quân không kìm nổi cũng nhìn sang. Bọn họ cách xa nhau khá xa, chỉ nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn đang được Mạnh Thiệu Hiên dắt tay đi tới trước sân khấu. Bóng lưng của cô hết sức gầy gò, hai tay Mạnh Thiệu Đình thả ở hai bên chân, bất giác từ từ siết chặt lại, ánh mắt hận không thể xuyên thấu được qua lưng, rơi vào trên gương mặt của cô.
"Tống tiểu thư này chính là cô gái mà Thiệu Hiên thích chăng, thoạt nhìn có vẻ rất nhỏ nhắn và yếu đuối, xem ra Thiệu Hiên dường như cũng rất bảo vệ cô ấy." Mạn Quân nhẹ nhàng nắm lấy Mạnh Thiệu Đình, chỉ chỉ tay về phía hai người đang quay lưng lại với mọi người, khẽ nói.
Mạnh Thiệu Đình không nói năng gì, chỉ khẽ “ừ” một tiếng. Nhưng đôi mắt hẹp dài của anh vẫn âm u như cũ, ánh mắt sắc bén vẫn bám sát theo bóng người phía trước.
Lúc này Tống Tri Tri hình như đang nói gì đó với người dẫn chương trình trên sân khấu, còn Mạnh Thiệu Hiên từ đầu đến cuối vẫn luôn nắm chặt tay cô, thỉnh thoảng có tiếng huyên náo thì anh lại quay mặt lại, ánh mắt ngập tràn sự tàn nhẫn, lạnh lùng nhìn chung quanh hội trường, dần dần, những tiếng động lớn vừa mới rồi liền ngừng luôn. Mọi người cũng yên tĩnh lại, chờ xem cô gái trong truyền thuyết kia đã cho dầu muối thế nào mà làm cho Tam Thiếu cưng chiều đến tận trời cao, rốt cuộc có khả năng gì!
Tri Tri đổi bản nhạc, chỉ là cô không muốn làm dính líu đến người vô tội. Cô bé kia đàn không sai, nhưng nếu như cô cũng đàn cùng một nhạc khúc, mà để cho người ngoài cuộc cũng có thể nghe ra được thì thật không hay. Hơn nữa cô bé kia cũng không hề đắc tội với cô, tội gì cô phải làm cho người khác trong lòng không thoải mái? "Rất xin lỗi mọi người, do sơ xuất của nhân viên khi đánh máy, cho nên việc sắp xếp tiết mục biểu diễn bị lầm lẫn... Sau đây tiểu thư Tống Tri Tri sẽ độc tấu Piano một nhạc khúc rất quen thuộc với mọi người, bản giao hưởng “Vận mệnh” của nhạc sĩ Beethoven!"
Người dẫn chương trình vừa nói dứt lời, trong nháy mắt toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, dĩ nhiên tiếng vỗ tay này phần lớn là muốn cho Tam thiếu gia nghe!
Nhịp tim của Tri Tri có chút hơi nhanh, lòng bàn tay cũng có lớp mồ hôi mỏng. Mạnh Thiệu Hiên thấy cô căng thẳng, lúc cô chuẩn bị lên sân khấu, một khắc kia, anh gọi theo cô: "Tri Tri."
Tri Tri đáp một tiếng, xoay người lại. Ánh đèn trên sân khấu trở nên lộng lẫy khác thường. Sàn khiêu vũ được bài trí bối cảnh hết sức ấm áp và rực rỡ. Những bông hoa tươi nhau đua nhau khoe sắc, lại càng làm nổi bật dung nhan thanh nhã của cô.
Cô chỉ mặc đơn giản gọn ghẽ như vậy, gương mặt không chút điểm trang, nhưng mi thanh mục tú, sóng mắt động lòng người. Bờ môi của cô nở một nụ cười mủm mỉm mà vui vẻ, nhìn người đàn ông ở phía đối diện với mình. Ngón tay dài thon nhỏ khẽ vén mấy sợi tóc ở bên mai. Hai màu đen trắng càng thêm nổi bật, khiến trái tim Mạnh Thiệu Đình, trong nháy mắt thấy ngổn ngang...
Anh lập tức đứng lên, cách mấy hàng ghế, cách bao nhiêu người như thế, cách thời gian năm năm, qua một khoảng thời gian khá dài anh lại gặp cô, mà chính anh cũng không ngờ tới lại được gặp cô trong tình huống thế này.
Mạn Quân nhìn mấy lần mới nhận ra người nọ chính là Phó Tĩnh Tri. Bầu không khí trong phòng rất ấm áp, vậy mà trong nháy mắt tay chân cô đã lạnh như băng, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Thiệu Đình. Trên gương mặt chỉ thấy đôi môi của anh đang mím chặt, đôi con người đen như mực cứ nhìn chằm chằm vào Phó Tĩnh Tri không hề động đậy, cô nhìn anh lâu như thế mà anh vẫn không hề hay biết.
"Không phải sợ, em đàn không được hay, anh cũng vẫn cảm thấy tuyệt vời, em chỉ cần nghĩ, em đang đàn cho một mình anh nghe mà thôi." Mạnh Thiệu Hiên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, lại khom người xuống, thân thể cao to của anh gần như áp sát vào cô. Thoáng chốc trong hội trường liền vang lên tiếng hút không khí, nhưng Mạnh Thiệu Hiên vẫn cứ ngoảnh mặt làm ngơ.
"Tri Tri, có lẽ em chưa bao giờ biết, ở trong mắt anh, em hoàn mỹ đến mức nào, hãy tin tưởng vào bản thân mình." Đôi môi của anh nhẹ nhàng đặt vào trên trán cô, đôi con ngươi màu hổ phách mê người, gương mặt anh tràn đầy vẻ xấu xa: "Đi đi Tri Tri."
"Em phải đi!" Tri Tri ngẩng đầu lên nói dứt khoát, trong con ngươi của cô tỏa ra ánh sáng rực rỡ mê người, bờ môi cũng cong lên vui vẻ nói: "Anh không biết đâu, em thích nhất là Piano, năm năm rồi em chưa được chạm vào nó, đến nằm mơ em cũng muốn!" Cô nghịch ngợm gõ mấy cái ở trên cánh tay của anh: "Chỉ cần cho em một phút, không, ba mươi giây thôi, để cho em làm quen một chút, em nghĩ cho dù em không đạt tới mức tài nghệ, nhưng chắc chắn cũng sẽ đàn tốt hơn cô gái kia!"
Phải biết, cô vừa nghe thì đã hiểu, cô gái kia mặc dù đàn lưu loát, nhưng cũng chỉ là ở mức độ thuần thục về kỹ thuật mà thôi, nhưng những tình cảm ý nhị trong từng nốt nhạc của nhạc khúc, thì ngay đến một phần năm cô gái nọ cũng chưa hiểu được thấu đáo!
Mạnh Thiệu Hiên giật mình nhìn cô thật sâu, chợt thấy giữa lúc này, cả người cô như tỏa ra thần thái rạng rỡ, một thứ ánh sáng rực rỡ đến loá mắt, khiến anh không khỏi có chút thất thần. Trong chốc lát, từ nơi sâu thẳm trong lòng anh chậm rãi dâng lên sự cô đơn lẫn tự ti. Cô là một người ưu tú như thế, vậy mà anh giống như đồ ngốc, lại cho rằng cô chỉ là một cô gái bình thường.
Anh không biết tiếng Anh, không có lấy một bằng cấp, ở trong mắt của ba ba và các vị trưởng bối khác, anh là một kẻ thô tục và vô lễ, khí chất và cách xử sự hoàn toàn không giống như bộ dáng của một thiếu gia con nhà giàu. Thậm chí, anh cũng chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu, càng chứng tỏ thân phận là con riêng không được coi trọng!
Nhưng còn cô thì sao, cô có bằng tốt nghiệp đại học, tao nhã, trong bụng đầy chữ nghĩa, ngoại trừ tiếng Anh, cô còn có thể nói được một chút tiếng Pháp đơn giản, hiện giờ anh lại còn biết cô là một tay đàn Piano cừ khôi. Phó Tĩnh Tri giống như áng mây trắng trôi nổi bay bồng bềnh ở trên bầu trời, mà anh lại giống như bùn loãng ở trên mặt đất... Đột nhiên anh cảm thấy mình có chút không xứng với cô.
Mạnh Thiệu Hiên hít một hơi thật sâu! ***, hiện giờ anh lại nghĩ đến những điều này làm gì nhỉ? Cô ưu tú như vậy, anh phải cảm thấy kiêu ngạo vì cô mới đúng. Mạnh Thiệu Hiên anh là một người thô lỗ, nhưng người phụ nữ của anh lại là một người tuyệt vời nhất trong thiên hạ, nếu đưa cô đi ra ngoài anh sẽ cảm thấy rất có mặt mũi!
"Tri Tri, vậy thì chúng ta sẽ cùng đi, anh tin em." Mạnh Thiệu Hiên thân thiết nắm chặt bàn tay trắng trẻo nhỏ bé của cô: "Đi nào, anh và em, chúng ta sẽ đi cùng nhau."
"Chờ em một chút." Tri Tri rút tay khỏi lòng bàn tay của anh, Cô mở cúc chiếc áo choàng màu đen, bỏ chiếc áo khoác đậm màu kia xuống. Thật may bên trong cô lại mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, miễn cưỡng coi như hợp với tình hình. Hai tay Tri Tri cuốn mái tóc dài của mình, búi tóc cao lên đỉnh đầu, để lộ ra vầng trán trơn bóng và gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không hề trang điểm, lúc này cô mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, mỉm cười vui vẻ: "Được rồi đấy!"
Mạnh Thiệu Hiên dắt tay cô đi lên phía trước, ánh mắt của mọi người trong hội trường đều rơi vào hai người bọn họ.
Mạnh Thiệu Đình và Mạn Quân không kìm nổi cũng nhìn sang. Bọn họ cách xa nhau khá xa, chỉ nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn đang được Mạnh Thiệu Hiên dắt tay đi tới trước sân khấu. Bóng lưng của cô hết sức gầy gò, hai tay Mạnh Thiệu Đình thả ở hai bên chân, bất giác từ từ siết chặt lại, ánh mắt hận không thể xuyên thấu được qua lưng, rơi vào trên gương mặt của cô.
"Tống tiểu thư này chính là cô gái mà Thiệu Hiên thích chăng, thoạt nhìn có vẻ rất nhỏ nhắn và yếu đuối, xem ra Thiệu Hiên dường như cũng rất bảo vệ cô ấy." Mạn Quân nhẹ nhàng nắm lấy Mạnh Thiệu Đình, chỉ chỉ tay về phía hai người đang quay lưng lại với mọi người, khẽ nói.
Mạnh Thiệu Đình không nói năng gì, chỉ khẽ “ừ” một tiếng. Nhưng đôi mắt hẹp dài của anh vẫn âm u như cũ, ánh mắt sắc bén vẫn bám sát theo bóng người phía trước.
Lúc này Tống Tri Tri hình như đang nói gì đó với người dẫn chương trình trên sân khấu, còn Mạnh Thiệu Hiên từ đầu đến cuối vẫn luôn nắm chặt tay cô, thỉnh thoảng có tiếng huyên náo thì anh lại quay mặt lại, ánh mắt ngập tràn sự tàn nhẫn, lạnh lùng nhìn chung quanh hội trường, dần dần, những tiếng động lớn vừa mới rồi liền ngừng luôn. Mọi người cũng yên tĩnh lại, chờ xem cô gái trong truyền thuyết kia đã cho dầu muối thế nào mà làm cho Tam Thiếu cưng chiều đến tận trời cao, rốt cuộc có khả năng gì!
Tri Tri đổi bản nhạc, chỉ là cô không muốn làm dính líu đến người vô tội. Cô bé kia đàn không sai, nhưng nếu như cô cũng đàn cùng một nhạc khúc, mà để cho người ngoài cuộc cũng có thể nghe ra được thì thật không hay. Hơn nữa cô bé kia cũng không hề đắc tội với cô, tội gì cô phải làm cho người khác trong lòng không thoải mái? "Rất xin lỗi mọi người, do sơ xuất của nhân viên khi đánh máy, cho nên việc sắp xếp tiết mục biểu diễn bị lầm lẫn... Sau đây tiểu thư Tống Tri Tri sẽ độc tấu Piano một nhạc khúc rất quen thuộc với mọi người, bản giao hưởng “Vận mệnh” của nhạc sĩ Beethoven!"
Người dẫn chương trình vừa nói dứt lời, trong nháy mắt toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, dĩ nhiên tiếng vỗ tay này phần lớn là muốn cho Tam thiếu gia nghe!
Nhịp tim của Tri Tri có chút hơi nhanh, lòng bàn tay cũng có lớp mồ hôi mỏng. Mạnh Thiệu Hiên thấy cô căng thẳng, lúc cô chuẩn bị lên sân khấu, một khắc kia, anh gọi theo cô: "Tri Tri."
Tri Tri đáp một tiếng, xoay người lại. Ánh đèn trên sân khấu trở nên lộng lẫy khác thường. Sàn khiêu vũ được bài trí bối cảnh hết sức ấm áp và rực rỡ. Những bông hoa tươi nhau đua nhau khoe sắc, lại càng làm nổi bật dung nhan thanh nhã của cô.
Cô chỉ mặc đơn giản gọn ghẽ như vậy, gương mặt không chút điểm trang, nhưng mi thanh mục tú, sóng mắt động lòng người. Bờ môi của cô nở một nụ cười mủm mỉm mà vui vẻ, nhìn người đàn ông ở phía đối diện với mình. Ngón tay dài thon nhỏ khẽ vén mấy sợi tóc ở bên mai. Hai màu đen trắng càng thêm nổi bật, khiến trái tim Mạnh Thiệu Đình, trong nháy mắt thấy ngổn ngang...
Anh lập tức đứng lên, cách mấy hàng ghế, cách bao nhiêu người như thế, cách thời gian năm năm, qua một khoảng thời gian khá dài anh lại gặp cô, mà chính anh cũng không ngờ tới lại được gặp cô trong tình huống thế này.
Mạn Quân nhìn mấy lần mới nhận ra người nọ chính là Phó Tĩnh Tri. Bầu không khí trong phòng rất ấm áp, vậy mà trong nháy mắt tay chân cô đã lạnh như băng, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Thiệu Đình. Trên gương mặt chỉ thấy đôi môi của anh đang mím chặt, đôi con người đen như mực cứ nhìn chằm chằm vào Phó Tĩnh Tri không hề động đậy, cô nhìn anh lâu như thế mà anh vẫn không hề hay biết.
"Không phải sợ, em đàn không được hay, anh cũng vẫn cảm thấy tuyệt vời, em chỉ cần nghĩ, em đang đàn cho một mình anh nghe mà thôi." Mạnh Thiệu Hiên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, lại khom người xuống, thân thể cao to của anh gần như áp sát vào cô. Thoáng chốc trong hội trường liền vang lên tiếng hút không khí, nhưng Mạnh Thiệu Hiên vẫn cứ ngoảnh mặt làm ngơ.
"Tri Tri, có lẽ em chưa bao giờ biết, ở trong mắt anh, em hoàn mỹ đến mức nào, hãy tin tưởng vào bản thân mình." Đôi môi của anh nhẹ nhàng đặt vào trên trán cô, đôi con ngươi màu hổ phách mê người, gương mặt anh tràn đầy vẻ xấu xa: "Đi đi Tri Tri."
Danh sách chương