Tri Tri, đã từ chức? Thế này liệu có phải có nghĩa là cô đã không muốn nhìn thấy anh nữa...

Đầu óc của anh như mê muội một mảnh, đau nhức như muốn nổ tung lên vậy. Mãi đến lúc Lâm Thi đẩy mấy cái, anh mới đờ đẫn xoay đầu lại, hình ảnh người trước mắt anh dường như mơ hồ, trời đất như hòa lẫn vào nhau, xoay tròn... Anh còn chưa kịp mở miệng, trước mắt liền tối sầm lại, cuối cùng ngã nhào ra, đầu đập vào trên đất...

"Tam Thiếu! Anh làm sao vậy?" Lâm Thi bị dọa sợ, cuống quít định đỡ lấy anh, nhưng không ngờ cô chỉ là một phụ nữ, nên hoàn toàn không thể đỡ được một người đàn ông cao lớn đã bị mất đi tri giác, vì vậy ngay tiếp đó cô bị Mạnh Thiệu Hiên đè vào ngã ở trên mặt đất...

Lấy hết sức lực, mất nửa ngày Lâm Thi mới bò dậy được. Cô lôi kéo anh mấy lần nhưng cũng không sao nhúc nhích được, nhìn lại gương mặt anh thấy đỏ rực, đưa tay sờ sờ vào trán mới phát hiện ra người này đang lên cơn sốt cao! Lâm Thi bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đành gọi điện thoại cấp cứu của bệnh viện trước, sau đó lại bấm điện thoại của Kiều Tử Tích nói rõ tình huống xong xuôi, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm!

Hai người kia sao thế nhỉ?Tối hôm qua còn tốt đẹp, ngọt ngào là thế!... Vậy mà đến hơn nửa đêm, một người chạy đến nơi của cô, tự giam mình ở trong toalet khóc đến trời đất mịt mù, một người thì hành hạ mình đến phát sốt thế này!

Lâm Thi thở dài, liệu đây có phải là cảnh oan gia không đụng đầu nhau hay không đây? Vừa đúng lúc này Kiều Tử Tích cũng vội vã đẩy cửa đi vào. Vừa thấy bộ dạng chật vật của Mạnh Thiệu Hiên, cũng nóng nảy hỏi: "Thi Thi, chuyện này là sao vậy?"

"Sốt cao!..." Lâm Thi cũng vội vàng đứng dậy giúp Kiều Tử Tích cùng éo Mạnh Thiệu Hiên đặt lên trên ghế sa lon trước, lại mang một chiếc chăn dầy đắp lên người anh. Mạnh Thiệu Hiên lúc này thật giống như bị cơn sốt làm cho bị hồ đồ, anh nói mê sảng không ngừng. Bởi còn sốt cao nên toàn thân anh cứ run rẩy không ngừng...

Kiều Tử Tích cau mày lại, đưa tay sờ trán vào trán của Mạnh Thiệu Hiên, nhiệt độ nóng bỏng làm cho anh sợ hết hồn: "Sao lại bị nghiêm trọng như thế?"

Thi Thi nhún vai vẻ bất đắc dĩ: "Ai mà biết được vì sao anh ta lại thành như thế, tự dằn vặt mình thành bộ dạng như vậy?"

Hai người đưa Mạnh Thiệu Hiên đến bệnh viện. Sau khi truyền dịch và tiêm để hạ sốt, Mạnh Thiệu Hiên đã dần dần ổn định trở lại, lúc này Lâm Thi và Kiều Tử Tích cũng mới yên lòng. Mệt mỏi nửa ngày, hai người dặn dò y tá chú ý chăm sóc cho Mạnh Thiệu Hiên, sau đó mới đi ra ngoài tìm chỗ ăn cơm.

Lúc trở lại, trời đã tối đen, vừa vào phòng bệnh nhìn thấy Mạnh Thiệu Hiên đã tỉnh, đang ngồi dựa vào chiếc gối đầu ở chỗ đó. Khi thấy bọn họ đi vào, ánh mắt nh sáng lên, giọng nói khào khào giống như bị cục bông nhét trong cổ họng vậy: "Thi Thi, Tri Tri ở nơi nào?"

"Buổi sáng hôm nay cô ấy nói là muốn về qua nhà một chút."

Mạnh Thiệu Hiên vừa nghe thấy, rút phắt ngay chiếc kim truyền, xoay người xuống giường. Cơn sốt của anh còn chưa dứt hẳn, vừa mới trải qua một trận giày vò, lại vừa mới bị ngất xỉu một trận nên anh còn chưa kịp đứng vững đã ngã xuống ở trên giường. Kiều Tử Tích đè chặt anh xuống, có chút tức giận, nói: "Thiệu Hiên, cậu không muốn sống nữa phải không, cậu vừa mới ngã bệnh đấy!"

Mạnh Thiệu Hiên gắt gao cắn chặt hàm răng, mấy lần hôn mê đã hành hạ làm cho cơ thể anh gần như không chút sức lực nào, nhưng anh không muốn trì hoãn thời gian thêm nữa, mà cũng không dám trì hoãn thời gian nữa!

Nếu Tri Tri về nhà, anh không dám tưởng tượng ra cảnh cô sẽ bị người mẹ bị bệnh thần kinh hành hạ thành cái dạng gì nữa!

"Chút bệnh nhỏ này không làm chết người được, Tử Tích, tôi không sao đâu, hai người đừng lo lắng, tôi phải đi tìm Tri Tri!" Mạnh Thiệu Hiên đẩy tay Kiều Tử Tích ra, gắng gượng đứng dậy, tự tay cầm áo khoác ngoài của mình, run rẩy định mặc vào, nhưng bị Kiều Tử Tích chặn lại cướp đi bỏ sang một bên. Kiều Tử Tích dùng sức ấn Thiệu Hiên nằm lại ở trên giường, gầm lên đầy tức giận: "Thiệu Hiên, trước hết cậu hãy dưỡng bệnh cho tốt đã, cậu thế này làm sao có thể đi tìm cô ấy được? Hơn nữa, cô ấy chỉ đi về nhà thôi, cũng sẽ không có chuyện gì đâu..."

"Đúng vậy đấy Tam Thiếu, cơ thể anh lúc này căn bản không thể đi bộ được, anh như vậy làm sao đi tìm Tri Tri đây?" Lâm Thi ở bên cạnh cũng phụ họa khuyên nhủ.

"Hai người không biết đâu... Tri Tri, cô ấy không thể về nhà, mẹ cô ấy sẽ đánh chết cô ấy mất!"

Cổ họng của Mạnh Thiệu Hiên đau không chịu nổi, nhưng anh vẫn khàn khàn mở miệng giải thích. Lâm Thi kinh ngạc nhìn anh: "Anh nói nhăng nhít gì đấy, sao mẹ Tri Tri có thể sẽ đánh cô ấy được ?"

"Sau này tôi sẽ giải thích cho hai người thêm, tóm lại hiện tại, hai người hãy để cho tôi đi!"

Lâm Thi thấy anh chết sống không nghe, cứ liều mạng dùng dằng đi ra ngoài, cũng không khỏi phát giận, trực tiếp mắng luôn: "Mạnh Thiệu Hiên anh còn muốn ảo tưởng cái gì nữa đây? Tôi nói thật cho anh biết, Tri Tri trước sau vốn đã không muốn gặp anh. Sáng sớm hôm nay, khi đưa cho tôi lá thư từ chức cô ấy cũng đã nói, nhờ tôi chuyển lời thông báo cho anh biết, sau này cô ấy không muốn nhìn thấy anh nữa. Anh cũng không cần đi tìm cô ấy... cô ấy tuyệt nhiên cũng không hề thích anh, cũng muốn anh đừng có mặt dày mày dạn quấn lấy cô ấy nữa!"

Lâm Thi nói một hơi, nhìn thấy cả người Mạnh Thiệu Hiên liền thay đổi, sắc mặt anh xám xịt không chút ánh sáng, cả đôi con ngươi thường ngày trong trẻo, xinh đẹp mê người cũng như màu tro tàn vậy. Anh chợt nằm yên ở nơi đó không nhúc nhích, mãi lát sau, anh mới quay mặt lại, hai mắt như vô thần, dường như bị mất tiêu cự, miệng khẽ thì thầm lẩm bẩm: "Thi Thi, cô đang nói cái gì?"

Lâm Thi không thể nhìn bộ dáng của anh nữa, xoay mặt đi: "Thiệu Hiên, chờ anh hết bệnh, tự mình đi hỏi cô ấy đi. Em cũng không biết rốt cuộc hai người là thế nào, nhưng Tri Tri là một cô gái tốt, nếu như trong lòng anh chỉ muốn ôm ấp vui đùa một chút, vậy thì hãy buông tay ra đi, không nên làm tổn thương cô ấy nữa!"

Mạnh Thiệu Hiên dường như không nghe thấy gì, trong đầu anh vẫn đang ong ong những điều Lâm Thi vừa mới nói lúc nãy. Tri Tri nói, cô không muốn còn nhìn thấy anh nữa, cô nói muốn anh vĩnh viễn đừng có đi tìm cô nữa, cô nói căn bản không hề thích anh, cô nói không muốn anh mặt dày mày dạn dây dưa với cô nữa...

Anh ***, thật muốn cười lên, tại sao nơi buồng tim anh giống như bị người thọc một đao vào vậy, đau quặn lên! Anh ***, nghĩ muốn làm ra vẻ mặt không sao cả, nhưng sao lại cảm thấy trong vành mắt mình đang dâng đầy sự chua xót như vậy! Dần dần anh cảm thấy trước mắt mình là một khoảng mơ hồ, cho đến lúc ngay cả Kiều Tử Tích và Lâm Thi đang ở trước mặt anh cũng không còn nhìn thấy rõ nữa rồi...

**********

Sau khi Tri Tri đi từ nhà Lâm Thi ra, vẫn cứ một mình lang thang ở trên đường cái. Cô không dám về nhà, cũng không thể về nhà. Nếu như mẹ nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách này của cô, không chừng thế nào cũng sẽ mắng cô, làm nhục cô, mà lúc này cô đã hoàn toàn không thể chịu nổi nữa rồi.

Cô nhớ đến những lời Mạnh Thiệu Đình đã nói tối hôm qua, cảm thấy giống như bị dao găm khoét vào tim mình! Cô làm sao còn có thể trong sạch nữa đây? Ở trong mắt người khác cô luôn là đồ gái điếm đê tiện! Cô nhớ đến những ánh mắt khinh bỉ lẫn ruồng bỏ và những lời nói cay nghiệt kia, liền không sao khống chế nổi nữa, chỉ muốn nổi điên rống lên thật to!

“Tôi, Phó Tĩnh Tri này, thật sự không làm chuyện gì hết! Thật sự không làm, không hề làm gì hết!”

Không biết cô đi được bao lâu rồi, chợt nghe trong túi truyền tới chuông điện thoại. Theo bản năng cô lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy một dãy số xa lạ, cô do dự một chút mới nhấn nút nhận nghe. Sau chút im lặng ngắn ngủi, Tĩnh Tri nghe được tiếng thở ngắn gấp gáp vọng đến rõ ràng, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô giơ tay lên nghĩ định cúp điện thoại, thì giọng của Mạnh Thiệu Đình chợt vang lên, thoáng mang theo một chút dồn dập: "Tĩnh Tri, đừng cúp máy..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện