Anh trầm giọng nói xong cũng đã nhanh chóng mặc xong áo sơ mi. Anh mặc luôn chiếc áo khoác ngoài, vừa cài nút áo vừa đi ra bên ngoài.

Mạn Quân cuống quít đuổi theo mấy bước đưa cho anh giầy và tất. Anh xỏ qua loa, cầm ví tiền và điện thoại di động rồi đi ra bên ngoài. Anh rất vội vã, suốt từ đầu đến cuối cũng không hề nhìn Mạn Quân một cái, Mạn Quân đuổi kịp đến thang lầu, định nói nhưng lại thôi, nhìn theo bóng lưng của anh.

Rõ ràng cô nghe thấy anh gọi tên Phó Tĩnh Tri, tại sao anh lại phải gạt cô, không nói thật cho cô biết? Cô không sao khống chế được liền từng bước đuổi theo anh xuống phía dưới. Ai ngờ dép trên chân lập tức rớt ra, cô cứ chân trần như thế, chật vật đứng ở nơi đó, cắn đôi môi thiếu chút nữa òa lên khóc.

Vốn dĩ cô là người ngốc nghếch, khả năng cân bằng của cô cực kém, đi bộ sẽ bị ngã, đến bây giờ vẫn còn chưa học được cách lái xe, có lúc cô còn có thể bị ngã từ trên giường xuống... Tóm lại, ở trước mặt anh, tất cả sự lúng túng của cô cũng đều bị anh thấy hết...

Có lúc Mạn Quân cũng rất lo lắng. Cô kém cỏi như vậy, tại sao Thiệu Đình lại có thể ở cùng với cô suốt năm năm. Trong năm năm này, anh chưa từng để cho cô nghe thấy những xì căng đan giữa anh và phụ nữ khác. Có lẽ là có, nhưng anh cũng chưa từng để cho cô biết, để cho cô khổ sở. Phải nói, thực sự cô được anh che chở, bảo vệ vô cùng tốt.

Mạnh Thiệu Đình nghe thấy tiếng động sau lưng, không thể không xoay người lại, liếc nhìn bộ dáng khó xử của Mạn Quân, trong lòng anh không khỏi thở dài một tiếng, mi tâm đã nhíu lại. Đúng là nhiều lúc anh cũng đã bỏ qua sự tồn tại của Mạn Quân, có lẽ, theo chuẩn mực của một người chồng, anh thật sự đã làm quá kém.

"Mạn Quân, em ngủ trước đi, Thiệu Hiên bị bệnh rất nguy kịch, anh sợ rằng một chốc không về được..."

"Thiệu Đình, Thiệu Hiên bệnh rất nặng phải không? Có cần em đi cùng thăm một chút hay không?" Mạn Quân vừa nghe, trong nháy mắt đã nhanh chóng quên mất chuyện vừa rồi, ân cần hỏi thăm.

"Đã muộn thế này, em cũng không cần qua đâu, mình anh đi là được rồi, em mau trở về phòng đi, bên ngoài rất lạnh."

Mạnh Thiệu Đình nói xong, xoay người đi xuống lầu, Mạn Quân lại chạy xuống mấy bước gọi lại hắn, cặp lông mày cong cong, thanh tú hơi nhíu lại, cô nói có chút lo lắng: "Khi đưa Thiệu Hiên đến bệnh viện, nhớ gọi điện thoại cho em nhé, biết không? Ngày mai em bảo nhà bếp hầm canh mang đến cho Thiệu Hiên, chú ấy bệnh cần bổ sung dinh dưỡng thật tốt."

"Ừ, anh biết rồi." Mạnh Thiệu Đình thấy cô nói đến đây ngữ, không khỏi có chút cảm động, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, dịu dàng nói: "Mau trở về đi thôi, đừng để bị lạnh."

"Trên đường cẩn thận đấy, tuyết lớn, anh lái xe chậm một chút." Mạn Quân lại dặn dò tha thiết, cho đến anh đi xuống lầu, biến mất ở ngoài cửa, cô mới một mình quay người trở lại đầy buồn bã mất mác. Ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, trừ những lúc anh không ở nhà, cô chưa từng rời xa anh.

Tuyết rơi một ngày một đêm vẫn chưa ngừng. Trên đất tuyết đọng rất sâu, đường rất trơn, trong lòng Mạnh Thiệu Đình lo lắng nhưng lại không dám đi mau. Lúc đi được nửa đường, điện thoại di động chợt lại vang lên, anh vừa nhìn thấy số điện thoại của Thiệu Hiên liền vội vàng nhận luôn. Giọng của Tĩnh Tri đầy hoảng hốt bất lực, cô gần như khóc hỏi anh còn bao lâu nữa, có thể đến nhanh hơn chút nữa hay không, Thiệu Hiên cũng sắp không chịu nổi nữa rồi!

Mạnh Thiệu Đình cúp điện thoại, nhìn một chút ra ngoài cửa sổ, trong tầm mắt chỉ thấy trắng xóa một màu, những bông tuyết như những sợi bông được xé ra bay đầy trời. Anh hung hăng nghiến chặt răng lại, sau đó lập tức đạp chân ga, chiếc xe chạy thẳng về phía trước, thỉnh thoảng bánh xe bị trượt, thật may là xe này còn có bộ phận xử lý phòng tránh trơn trượt nên không sao. Trải qua chặng đường cực kỳ nguy hiểm, xe đã đến nơi theo chỉ dẫn của Tĩnh Tri. Mạnh Thiệu Đình muốn trực tiếp lái xe vào đó, nhưng lại lo lắng lối vào là một đoạn sườn dốc sẽ làm xe mất thăng bằng, hoặc là lát sau khi đi ra cũng không được thuận tiện, vì vậy anh liền đạp thắng xe, dự định dừng xe ở bên ngoài tiểu khu.

Ai ngờ xe lại bị từ từ trôi lại phía sau, thình lình bị mất khống chế phóng tới phía sườn dốc bên này. Mạnh Thiệu Đình nhìn thấy xe sẽ bị đụng vào đèn đường cách đó không xa, dưới tình thế cấp bách, anh mở cửa xe rồi nhảy xuống, quá trình tốc độ xe chạy xuống sườn núi cực nhanh. Mặc dù anh thân thủ nhanh nhẹn lăn lộn mấy vòng ngay tại chỗ, nhưng vẫn cảm giác toàn thân bị ngã đau đến rã rời, cho đến lúc thân thể đụng vào cạnh bồn hoa, đầu va đập vào thành bồn hoa bằng xi măng đau nhức, anh mới ra thân thể của mình đã dừng lại. Ngọ ngoạy đứng lên, anh nhìn thấy chiếc xe dừng lại ở nơi nguy hiểm cách cột đèn đường không xa.

Anh thở một hơi dài nhẹ nhõm, không để ý tới những thứ khác, bước nhanh đi về phía trước. Đi vài bước, cảm thấy trên trán có chất lỏng ấm áp chảy xuống, anh đưa tay sờ qua một chút mới biết trán mình bị đụng rách, khẽ đụng vào đã thấy đau khó nhịn. Anh cắn răng lấy từ trong túi ra chiếc khăn tay lau qua vết máu. Mạnh Thiệu Đình vẫn tiếp tục đi về phía Tĩnh Tri ở bên kia.

Tĩnh Tri thấy anh tới, hai người không có thời gian nói thêm gì nữa. Mạnh Thiệu Đình lập tức cõng Mạnh Thiệu Hiên chạy về phía xe ở đằng kia. Tĩnh Tri không muốn đi cùng nữa, ai ngờ, tay của cô bị Mạnh Thiệu Hiên nắm rất chặt, không thể nào kéo ra được...

Mạnh Thiệu Đình thấy hai người nắm tay nhau thật chặc như thế, anh liếc nhìn Tĩnh Tri một cái thật nhanh, sau đó lại cụp mắt xuống, che đi biểu cảm trong đáy mắt mình, nhẹ nhàng nói: "Cô cũng đi cùng đi, Thiệu Hiên cần người chăm sóc."

Khởi động xe, anh nhìn vào kính chiếu hậu thấy Tĩnh Tri ôm Mạnh Thiệu Hiên ở trong ngực, tay của hai người vẫn còn nắm thật chặt, không hề tách ra dù một giây đồng hồ. Anh quay mặt qua chỗ khác, nhìn đường ở phía trước, muốn chuyên tâm lái xe, nhưng thỉnh thoảng vẫn không khống chế nổi, lại liếc nhìn vào trong gương. Cô ngồi ngay ngắn bất động ở chỗ đó, chỉ thỉnh thoảng cúi đầu nhẹ nhàng sờ vào trán của Thiệu Hiên một cái. Những ngón tay mềm mại trắng nõn dưới ánh đèn lờ mờ trong buồng xe lúc này nhìn thật chói mắt. Động tác cô vuốt cái trán Thiệu Hiên rất chú ý cẩn thận, anh nhìn mà thấy tim của mình cũng bắt đầu không chịu được, thấy ngưa ngứa, lại cảm thấy giống như bàn tay kia đang phủ ở trên mặt của anh vậy...

Nhịp tim của anh như ngưng lại, chợt lúc này anh nghe thấy tiếng cô kêu lên nho nhỏ. Anh đột nhiên tỉnh táo lại, mới phát hiện xe sắp bị anh lái ra khỏi nền đường rồi! Cuống quít đánh tay lái, sau một trận rối ren, anh nhìn trong gương thấy sự kinh hoàng trong ánh mắt của cô từ từ tan đi. Cô lại cúi đầu như cũ, chậm rãi ôm Thiệu Hiên ở trong ngực mình... Trong xe thật yên tĩnh, anh mơ hồ nghe thấy cô từng tiếng từng tiếng một, nhẹ nhàng gọi Thiệu Hiên...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện