Còn đang nhìn đến thất thần, giữa lúc đó, cô chợt quay mặt lại. Đôi con ngươi giống như hai viên bảo ngọc đen nhánh, vừa vặn đụng vào ánh mắt nóng bỏng của anh. Hai người cùng sửng sốt, rốt cuộc quên mất phải rời ánh mắt đi...
Không biết hai người cứ nhìn nhau như vậy bao lâu, mãi cho đến lúc cô đột nhiên quay đầu lại, anh mới giật mình bừng tỉnh. Do bản thân mình luống cuống, hoặc là do một nguyên nhân nào đó không biết, trong lòng anh từ từ dâng lên sự tăm tối, tức giận không nói thành lời.
Người phụ nữ này, miệng thì nói không muốn có bất kỳ sự liên quan nào với người nhà họ Mạnh, chỉ chớp mắt đã lại xuất hiện bên Thiệu Hiên. Cô ta nói thì thanh cao vô cùng, nhưng thực chất lại chẳng khác gì loại người đê tiện vô sỉ! Nếu như không phải nhìn trúng thân phận và tiền tài của Thiệu Hiên, liệu cô ta có thể ở lại bên cạnh Thiệu Hiên, ân cần, cẩn thận chăm sóc Thiệu Hiên như vậy không? Vừa nghĩ tới dáng hình nhẹ nhàng mỏng manh như nước, bộ dáng yếu ớt đầy bất lực của cô, lại nhớ tới bộ dạng của cô như làm nũng khi gọi tên Thiệu Hiên, trong lòng anh lại bốc lên từng cơn từng cơn tức giận. Mà sự tức giận này giống như thủy triều của biển vỗ vào đá ngầm, từng đợt từng đợt vỗ vào trái tim của anh!
"Phó Tĩnh Tri, cô có thể rời đi rồi." Anh chợt trầm giọng nói, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng bệnh.
Tĩnh Tri chậm rãi ngẩng đầu, thấy bên ngoài cửa sổ tràn ngập sương mù mờ mịt dường như có ánh đèn xa xôi, xem ra tuyết đã ngừng rơi. Cô thoáng thở dài một hơi... Đúng vậy, cô đã có thể rời đi rồi, đã sớm nên rời đi, từ đây cô nên biến mất ở trước mắt Mạnh Thiệu Hiên. Đối với cô mà nói, đây chính là một chuyện tốt.
Khi cô nới lỏng tay ra thì nhìn thấy đôi tay của Mạnh Thiệu Hiên sưng đỏ đầy vết nứt nẻ, trái tim cô lại thoáng quặn thắt, đau đớn đến tan nát. Cố nén lại từng chút sự run rẩy lẫn chua xót, cô bỏ tay của anh vào trong chăn, lại kéo chăn lên về phía trước, xác định đã phủ kín chặt chẽ cho anh xong cô mới xoay người lại.
Mạnh Thiệu Đình đứng ở nơi đó, nhìn cô từng bước từng bước đi đến gần. Cô cúi đầu, ánh đèn chiếu vào gương mặt của cô trắng bóng như sứ, hai hàng lông mi cong dày khi cô cúi đầu hắt bóng lên khuôn mặt dễ thương của cô thành hình rẻ quạt. Nơi hốc mắt của cô hơi bị quầng thâm, cánh môi vốn giống như hoa anh đào cũng hơi bị nứt ra. Cứ như vậy cô từ từ đi ra bên ngoài, ngay cả khi đi lướt qua bên anh, cô cũng không hề ngẩng đầu lên liếc nhìn anh một cái.
Mạnh Thiệu Đình chợt có chút phẫn nộ. Cho tới tận bây giờ, cô có thể để cho An Gia Hòa vẽ những thứ tục tĩu không chịu nổi kia, cô cũng có thể để cho anh cả đối xử với mình tất cả mọi chuyện cũng rõ như lòng bàn tay, cô cũng có thể dây dưa không rõ cùng Thiệu Hiên như thế, lại vừa trình diễn thật tốt tiết mục uyên ương số khổ như thế... Tại sao hết lần này tới lần khác, anh, người đàn ông đã từng chiếm hữu cô một cách quang minh chính đại, bây giờ lại bị cô quên lãng đến mức độ này vậy?
Chẳng lẽ là bởi vì, ở trên người anh nữa không còn tìm được cái gì tốt nữa, cho nên cô đã rất dứt khoát chết tâm đối với anh sao?
Trái tim như hướng theo suy nghĩ, một giây kế tiếp, anh liền đưa tay giữ lại bả vai gầy gò của cô: "Phó Tĩnh Tri!"
Anh hành động bất thình lình làm cho cô sợ hết hồn. Cô chợt quay đầu lại, gương mặt trắng bệch, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, theo thói quen, dưới tình trạng bị đột ngột, vẻ mặt cô lại lộ ra sự hoảng hốt lẫn khiếp đảm... Thói quen suốt năm năm không thể một sớm một chiều đã có thể sửa đổi.
Trong tròng mắt xinh đẹp của cô tràn ngập sự yếu đuối và kinh hoàng, giống như chú chim non bị hoảng sợ làm cho người ta thương xót. Cứ như vậy trong nháy mắt, Mạnh Thiệu Đình có cảm giác dường như mình bị vẻ mặt của cô mê hoặc.
Bởi vì giật mình mà cô hé mở cái miệng nhỏ nhắn, lúc này thoạt nhìn thấy thật đáng yêu. Vẻ mặt như vậy, năm năm trước, khi còn là một tiểu thư khuê các, đoan trang, nhã nhặn, lịch sự, cô rất ít khi lộ ra.
"Nếu quả thật cô thiếu đàn ông như vậy, hãy ngửa mặt lên mà nói, cô nghĩ sẽ tìm được cái gì tốt từ trên người Thiệu Hiên, không bằng, cô hãy cúi đầu với tôi!"
Đột nhiên anh mở miệng nói một câu kỳ quái. Trong con người đen bóng hắt ra ánh nhìn đầy yêu nghiệt, bàn tay của anh chuyển đến nơi cằm của cô. Ngón cái và ngón trỏ nắm chặt cái cằm, kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đến gần trước mặt của mình thêm một chút nữa... Càng đến gần, anh lại càng có thể ngửi thấy rõ hơn mùi thơm phát ra từ trên mái tóc của cô..
Mạnh Thiệu Đình không nhịn được chợt hít sâu một hơi. Vẻ xinh đẹp trước mắt dường như cùng với giấc mộng huyền ảo suốt năm năm qua từng chút, từng chút chồng lên nhau. Giữa lúc tâm hồn anh còn đang ngây ngẩn thì chợt “chát” một tiếng, âm thanh vang lên làm rối loạn suy nghĩ của anh, tiếp đó gò má trái của anh liền truyền đến một hồi đau nhức kịch liệt. Mạnh Thiệu Đình giận dữ, theo bản năng anh trở tay vung ra một cái tát!
Tĩnh Tri khẽ kêu thành tiếng, thân hình mảnh khảnh của cô đã bị anh đánh ngã xuống đất. Cô che nơi mặt bị đau, cặp mắt đen như bảo thạch tràn ngập sự tức giận đậm đặc bởi bị lăng nhục, cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông đã làm cho cô cảm thấy ghê tởm dang ở trước mặt!
"Phó Tĩnh Tri, cô dám động thủ với tôi sao?" Mạnh Thiệu Đình trầm trầm mở miệng, thân hình cao lớn chậm rãi tiến tới gần từng bước, cả người anh ẩn ở sau ánh sáng trông như bóng ma. Tĩnh Tri không nhìn thấy được vẻ đáng sợ trên mặt anh, cô nắm tay thật chặc, chỉ nghe thấy nhịp tim của mình đang đập thùng thùng như đánh trống.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, thậm chí cô còn có thể nghe được tiếng nhỏ giọt của bình thuốc đang truyền. Mặt cô nhất định là đã sưng lên rồi, khóe miệng cũng đau dữ dội, đầu lưỡi hơi liếm qua liền nếm thấy vị tanh của máu, hốc mắt của cô bắt đầu ê ẩm. Cô cố gắng nén lại không để cho mình rơi lệ, cô không muốn bị yếu thế ở trước mặt người đàn ông hèn hạ vô sỉ này!
"Cô định mưu tính gì?"
Giọng nói cay nghiệt của anh vang lên đầy sát khí. Tĩnh Tri cảm thấy thân thể của mình đột nhiên bị người ta lôi lên, từ trên da đầu truyền đến một cơn đau đớn bởi sự lôi kéo. Cảm giác đau kịch liệt như kim châm trong nháy mắt đã kích thích tuyến lệ nhạy cảm. Một dòng nước mắt đột nhiên trào ra, Tĩnh Tri chợt gắt gao cắn chặt đầu lưỡi, cô nhắm mắt lại, quay mặt đi, không muốn để anh nhìn thấy những giọt nước mắt hèn yếu của mình...
"Ỷ vào việc tôi cho cô một chút thể diện cô liền vô pháp vô thiên (coi trời bằng vung) hả?" Bàn tay của Mạnh Thiệu Đình đột nhiên kéo thân thể yếu đuối của cô, siết chặt nơi ngực áo, khóe môi âm hiểm cong lên vẻ đầy ma quỷ, ánh mắt phát ra ý cười lạnh lùng đen tối: “Trong mắt tôi, cô chẳng qua chỉ là một ả kỹ nữ chết tiệt!"
Tĩnh Tri đột nhiên mở mắt ra nhìn lại anh, thân thể của cô bắt đầu run lên không sao kiềm chế nổi. Cô siết chặt hai quả đấm, móng ngón tay giữa gần như đâm rách lòng bàn tay mềm mại của cô. Sự đau đớn khiến trong nháy mắt cô trở nên tỉnh táo lại... Cô thật sự rất muốn há miệng chửi mắng ầm lên, mắng anh vô sỉ, mắng anh hèn hạ...
Không biết hai người cứ nhìn nhau như vậy bao lâu, mãi cho đến lúc cô đột nhiên quay đầu lại, anh mới giật mình bừng tỉnh. Do bản thân mình luống cuống, hoặc là do một nguyên nhân nào đó không biết, trong lòng anh từ từ dâng lên sự tăm tối, tức giận không nói thành lời.
Người phụ nữ này, miệng thì nói không muốn có bất kỳ sự liên quan nào với người nhà họ Mạnh, chỉ chớp mắt đã lại xuất hiện bên Thiệu Hiên. Cô ta nói thì thanh cao vô cùng, nhưng thực chất lại chẳng khác gì loại người đê tiện vô sỉ! Nếu như không phải nhìn trúng thân phận và tiền tài của Thiệu Hiên, liệu cô ta có thể ở lại bên cạnh Thiệu Hiên, ân cần, cẩn thận chăm sóc Thiệu Hiên như vậy không? Vừa nghĩ tới dáng hình nhẹ nhàng mỏng manh như nước, bộ dáng yếu ớt đầy bất lực của cô, lại nhớ tới bộ dạng của cô như làm nũng khi gọi tên Thiệu Hiên, trong lòng anh lại bốc lên từng cơn từng cơn tức giận. Mà sự tức giận này giống như thủy triều của biển vỗ vào đá ngầm, từng đợt từng đợt vỗ vào trái tim của anh!
"Phó Tĩnh Tri, cô có thể rời đi rồi." Anh chợt trầm giọng nói, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng bệnh.
Tĩnh Tri chậm rãi ngẩng đầu, thấy bên ngoài cửa sổ tràn ngập sương mù mờ mịt dường như có ánh đèn xa xôi, xem ra tuyết đã ngừng rơi. Cô thoáng thở dài một hơi... Đúng vậy, cô đã có thể rời đi rồi, đã sớm nên rời đi, từ đây cô nên biến mất ở trước mắt Mạnh Thiệu Hiên. Đối với cô mà nói, đây chính là một chuyện tốt.
Khi cô nới lỏng tay ra thì nhìn thấy đôi tay của Mạnh Thiệu Hiên sưng đỏ đầy vết nứt nẻ, trái tim cô lại thoáng quặn thắt, đau đớn đến tan nát. Cố nén lại từng chút sự run rẩy lẫn chua xót, cô bỏ tay của anh vào trong chăn, lại kéo chăn lên về phía trước, xác định đã phủ kín chặt chẽ cho anh xong cô mới xoay người lại.
Mạnh Thiệu Đình đứng ở nơi đó, nhìn cô từng bước từng bước đi đến gần. Cô cúi đầu, ánh đèn chiếu vào gương mặt của cô trắng bóng như sứ, hai hàng lông mi cong dày khi cô cúi đầu hắt bóng lên khuôn mặt dễ thương của cô thành hình rẻ quạt. Nơi hốc mắt của cô hơi bị quầng thâm, cánh môi vốn giống như hoa anh đào cũng hơi bị nứt ra. Cứ như vậy cô từ từ đi ra bên ngoài, ngay cả khi đi lướt qua bên anh, cô cũng không hề ngẩng đầu lên liếc nhìn anh một cái.
Mạnh Thiệu Đình chợt có chút phẫn nộ. Cho tới tận bây giờ, cô có thể để cho An Gia Hòa vẽ những thứ tục tĩu không chịu nổi kia, cô cũng có thể để cho anh cả đối xử với mình tất cả mọi chuyện cũng rõ như lòng bàn tay, cô cũng có thể dây dưa không rõ cùng Thiệu Hiên như thế, lại vừa trình diễn thật tốt tiết mục uyên ương số khổ như thế... Tại sao hết lần này tới lần khác, anh, người đàn ông đã từng chiếm hữu cô một cách quang minh chính đại, bây giờ lại bị cô quên lãng đến mức độ này vậy?
Chẳng lẽ là bởi vì, ở trên người anh nữa không còn tìm được cái gì tốt nữa, cho nên cô đã rất dứt khoát chết tâm đối với anh sao?
Trái tim như hướng theo suy nghĩ, một giây kế tiếp, anh liền đưa tay giữ lại bả vai gầy gò của cô: "Phó Tĩnh Tri!"
Anh hành động bất thình lình làm cho cô sợ hết hồn. Cô chợt quay đầu lại, gương mặt trắng bệch, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, theo thói quen, dưới tình trạng bị đột ngột, vẻ mặt cô lại lộ ra sự hoảng hốt lẫn khiếp đảm... Thói quen suốt năm năm không thể một sớm một chiều đã có thể sửa đổi.
Trong tròng mắt xinh đẹp của cô tràn ngập sự yếu đuối và kinh hoàng, giống như chú chim non bị hoảng sợ làm cho người ta thương xót. Cứ như vậy trong nháy mắt, Mạnh Thiệu Đình có cảm giác dường như mình bị vẻ mặt của cô mê hoặc.
Bởi vì giật mình mà cô hé mở cái miệng nhỏ nhắn, lúc này thoạt nhìn thấy thật đáng yêu. Vẻ mặt như vậy, năm năm trước, khi còn là một tiểu thư khuê các, đoan trang, nhã nhặn, lịch sự, cô rất ít khi lộ ra.
"Nếu quả thật cô thiếu đàn ông như vậy, hãy ngửa mặt lên mà nói, cô nghĩ sẽ tìm được cái gì tốt từ trên người Thiệu Hiên, không bằng, cô hãy cúi đầu với tôi!"
Đột nhiên anh mở miệng nói một câu kỳ quái. Trong con người đen bóng hắt ra ánh nhìn đầy yêu nghiệt, bàn tay của anh chuyển đến nơi cằm của cô. Ngón cái và ngón trỏ nắm chặt cái cằm, kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đến gần trước mặt của mình thêm một chút nữa... Càng đến gần, anh lại càng có thể ngửi thấy rõ hơn mùi thơm phát ra từ trên mái tóc của cô..
Mạnh Thiệu Đình không nhịn được chợt hít sâu một hơi. Vẻ xinh đẹp trước mắt dường như cùng với giấc mộng huyền ảo suốt năm năm qua từng chút, từng chút chồng lên nhau. Giữa lúc tâm hồn anh còn đang ngây ngẩn thì chợt “chát” một tiếng, âm thanh vang lên làm rối loạn suy nghĩ của anh, tiếp đó gò má trái của anh liền truyền đến một hồi đau nhức kịch liệt. Mạnh Thiệu Đình giận dữ, theo bản năng anh trở tay vung ra một cái tát!
Tĩnh Tri khẽ kêu thành tiếng, thân hình mảnh khảnh của cô đã bị anh đánh ngã xuống đất. Cô che nơi mặt bị đau, cặp mắt đen như bảo thạch tràn ngập sự tức giận đậm đặc bởi bị lăng nhục, cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông đã làm cho cô cảm thấy ghê tởm dang ở trước mặt!
"Phó Tĩnh Tri, cô dám động thủ với tôi sao?" Mạnh Thiệu Đình trầm trầm mở miệng, thân hình cao lớn chậm rãi tiến tới gần từng bước, cả người anh ẩn ở sau ánh sáng trông như bóng ma. Tĩnh Tri không nhìn thấy được vẻ đáng sợ trên mặt anh, cô nắm tay thật chặc, chỉ nghe thấy nhịp tim của mình đang đập thùng thùng như đánh trống.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, thậm chí cô còn có thể nghe được tiếng nhỏ giọt của bình thuốc đang truyền. Mặt cô nhất định là đã sưng lên rồi, khóe miệng cũng đau dữ dội, đầu lưỡi hơi liếm qua liền nếm thấy vị tanh của máu, hốc mắt của cô bắt đầu ê ẩm. Cô cố gắng nén lại không để cho mình rơi lệ, cô không muốn bị yếu thế ở trước mặt người đàn ông hèn hạ vô sỉ này!
"Cô định mưu tính gì?"
Giọng nói cay nghiệt của anh vang lên đầy sát khí. Tĩnh Tri cảm thấy thân thể của mình đột nhiên bị người ta lôi lên, từ trên da đầu truyền đến một cơn đau đớn bởi sự lôi kéo. Cảm giác đau kịch liệt như kim châm trong nháy mắt đã kích thích tuyến lệ nhạy cảm. Một dòng nước mắt đột nhiên trào ra, Tĩnh Tri chợt gắt gao cắn chặt đầu lưỡi, cô nhắm mắt lại, quay mặt đi, không muốn để anh nhìn thấy những giọt nước mắt hèn yếu của mình...
"Ỷ vào việc tôi cho cô một chút thể diện cô liền vô pháp vô thiên (coi trời bằng vung) hả?" Bàn tay của Mạnh Thiệu Đình đột nhiên kéo thân thể yếu đuối của cô, siết chặt nơi ngực áo, khóe môi âm hiểm cong lên vẻ đầy ma quỷ, ánh mắt phát ra ý cười lạnh lùng đen tối: “Trong mắt tôi, cô chẳng qua chỉ là một ả kỹ nữ chết tiệt!"
Tĩnh Tri đột nhiên mở mắt ra nhìn lại anh, thân thể của cô bắt đầu run lên không sao kiềm chế nổi. Cô siết chặt hai quả đấm, móng ngón tay giữa gần như đâm rách lòng bàn tay mềm mại của cô. Sự đau đớn khiến trong nháy mắt cô trở nên tỉnh táo lại... Cô thật sự rất muốn há miệng chửi mắng ầm lên, mắng anh vô sỉ, mắng anh hèn hạ...
Danh sách chương