Tĩnh Tri cúi đầu thật sâu, ép nước mắt chảy ngược lại vào trong đáy mắt, nhưng những giọt lệ như viên ngọc kia thật không có tiền đồ, cứ lượn quanh trong vành mắt rồi bỗng nhiên rớt xuống đập vào trên vạt áo của cô...
Cô cuống quít vội đưa tay định lau nước mắt, sợ anh nhìn thấy sẽ sinh ra nghi ngờ gì đó, nhưng vừa cử động, động tác cũng cứng lại. Cô nhìn lên nhưng chợt giật mình, trước mặt cô trống không, rất lâu trong đầu cô mới vang lên tiếng nói mơ hồ “anh ấy đi rồi, anh ấy đã đi rồi...”
Cô thẫn thờ xoay người, dưới ánh trăng ảm đạm nhìn bóng lưng của anh thật cô đơn lặng lẽ. Bóng dáng cao gầy bị kéo rất dài ở trên mặt tuyết, nhưng di chuyển cũng rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, anh đã đi ra khỏi tầm nhìn của cô...
Nước mắt Tĩnh Tri lập tức trào ra mãnh liệt, theo bản năng cô chạy đuổi theo một bước, từ cổ họng cô phát ra tiếng gọi khàn khàn rất khó nghe: "Thiệu Hiên. . ."
Nhưng cô dừng lại, đây chẳng phải là kết cục mà cô muốn sao? Cô chậm rãi lui về phía sau mấy bước, cho đến khi thân thể đụng vào vách tường, cả người mới bắt đầu phát run. Cô run rẩy không ngừng, người cứ run lên cầm cập không thôi... Cô hơi cúi đầu khiến cổ áo của chiếc áo cưới cao cổ cọ vào cằm cô ram ráp. Cô run rẩy đưa tay lên sờ vào mặt vải thô sáp có thêu hoa văn hình giọt nước, đầu ngón tay non mềm của cô vuốt ve vào hoa văn thêu trên cổ áo một lần lại một lần... Cuối cùng cô đã được gả đi, gả cho một người xa lạ mới gặp mặt một lần!
Từ nay về sau, d∞đ∞l∞q∞đ những gì tươi đẹp lãng mạn đã qua còn lưu lại ở trong ký ức, những tổn thương đến tê tâm liệt của cuộc hôn nhân giàu sang quyền thế khiến cô không sao sống nổi, tất cả những yêu hận mà cô đã trải qua, người từng hận hay từng yêu cô, hết thảy đều giống như cát chảy qua khe, từng chút từng chút biến mất, cô cố gắng muốn cầm, nhưng chỉ làm cộm cấn đau đớn lòng bàn tay...
Giờ đây, thế sự xoay vần, từ lâu cô đã không còn là thân phận con gái riêng ăn nhờ ở đậu, từ lâu cô đã không còn là Mạnh phu nhân phải luôn duy trì phong độ, nhẫn nhục sống trong gia đình nhà chồng giàu sang, từ lâu cô đã không còn là Tống Tri Tri phải sống trong những tiếng nhục mạ và giễu cợt, cũng từ lâu rồi, cô không còn là chị dâu hai hoặc là Tri Tri, mà người kia vẫn tâm tâm niệm niệm nhớ mãi không quên.
Mấy ngày nữa, cô cũng sẽ được người ta gọi là Phương phu nhân, có thể rất nhanh cô sẽ có con, sau đó trở thành người phụ nữ bình thường như một phụ nữ nào đó trong vô số gia đình bình thường khác... Cũng sẽ trôi qua cuộc sống như nghìn vạn người bình thường mà lúc còn trẻ cô đã từng ngu ngốc coi thường. Nhưng sau khi đã trải qua hết mọi điều, cô đã hiểu, cái lớn nhất mà suốt đời người ta vất vả truy tìm lại chính là cuộc sống bình thường yên ổn.
Một giọt nước mắt rơi xuống, từ giờ khắc này, cô đoạn tuyệt duyên phận kiếp trước, tương lai là một con đường bằng phẳng hay là chông gai cô cũng không hề hối hận nữa.
********************************************************
Cửa phòng bao mở một nửa. Một người đang nửa ngồi nửa nằm yên tĩnh ở trên ghế sa lon, thân hình gầy gò xương xẩu, vẻ lành lạnh. Anh ta lười nhác nằm ở đó, trong ánh mắt phảng phất toát ra chút tàn ác, bàn tay với những ngón tay thon dài đẹp như được tạc bằng ngọc đang cầm một ly rượu. Thỉnh thoảng, anh ta lại hớp một ngụm nhỏ, sau đó đôi con ngươi màu hổ phách quét nhìn mọi người ở trong bao sương một cách thờ ơ...
"Haiz..." Một người đàn ông mập mạp ngồi trên ghế sa lon đối diện với Mạnh Thiệu Hiên, nhàn nhã thuần thục hít vài hơi thứ gì đó, rồi phát ra một tiếng kêu cực kỳ thoải mái, tiếp đó hắn ta hắt xì hắt xì liên tiếp mấy cái liền, sau đó cầm giấy lau nước mũi, lúc này mới như một cục bột mì nhão nằm xoài ra ở trên ghế sa lon...
Tiếp đó liền có mấy cô gái đi đến ngả ngớn... Hiển nhiên người nọ rất hưởng thụ, vừa xoa bóp vừa véo vào ngực cô gái. Chỉ chốc lát sau đã lột sạch trơn cô gái ở trong lòng mình rồi xoay người đè cô gái xuống dưới thân mình một cách bỉ ổi. Hành động phóng đãng kia chọc cho một đống phụ nữ ở chung quanh thét chói tai, tiếng cười phóng đãng rộ lên...
Tròng mắt Mạnh Thiệu Hiên thoáng quét qua người nọ một cái, mi tâm liền chậm rãi nhíu lại, anh hạ ly rượu xuống. Người đàn ông ở đối diện vừa thấy vậy liền đẩy cổ tay của cô gái ở trong ngực, ý bảo cô ta phết một chút ma túy vào thuốc lá, vừa phun khói mù mịt, vừa cười hì hì, nói: "Tam Thiếu có muốn thử một chút hay không?"
Mí mắt Mạnh Thiệu Hiên chỉ hơi nhướng lên một chút, thấy cô gái bên cạnh rót thêm rượu vào ly rượu của anh, anh bưng lên uống một hơi cạn sạch, sau đó cúi đầu nói: "Tôi không đụng vào ma túy."
Người nọ liền cười: "Đại thiếu gia của tôi ơi, miễn là đừng có nghiện, chỉ lướt qua một chút, vui chơi chút xíu thôi mà.! Hắc, anh *** quá nhiều cái không biết **!"
Mạnh Thiệu Hiên vẫn lạnh lùng, cười lên một tiếng, anh lạnh lùng cong môi lên, trong con ngươi chợt lóe lên thần sắc hung ác: "Ngụy Nhị, cậu coi thường tôi không học hành gì, không biết được mấy chữ, kiến thức nông cạn phải không?"
Ngụy Nhị vừa nghe lời này, cuống quít đặt thuốc lá xuống, cười xòa, nói: "Tam Thiếu, chuyện này cũng không thể nói như vậy, chẳng qua là anh em với nhau thấy anh mấy ngày nay có chút cô đơn, nghĩ cách để giải quyết giúp anh thôi mà!"
Mạnh Thiệu Hiên nghe lời này cũng không nói tiếp nữa, anh cúi đầu, ngón tay vuốt vuốt cái ly trong tay. Cô gái bên cạnh giống như con rắn dựa sát người anh, ngón tay khẽ vuốt ở trên lưng anh: "Tam Thiếu à, anh cũng không cần chỉ nhìn chằm chằm vào cái ly kia, chả lẽ chị em chúng em ở đây không xinh đẹp bằng sao?"
Mạnh Thiệu Hiên cau mày lại hơi đẩy cô ra: "Tôi muốn đợi một người."
"Lô Địch, cô đừng có quấy rầy anh ấy nữa, người ta đang thất tình đấy!" Ngụy Nhị thở dài một tiếng, tiếp tục hút ma túy và chơi đùa với cô gái. Chỉ chốc lát sau anh ta trở nên phấn chấn, một thân béo mập đầy thịt ôm lấy cô gái vừa hát vừa nhảy nhót...
Tiếng hát như muốn phá vỡ cổ họng, nghe như sói tru quỷ khóc, Mạnh Thiệu Hiên nghe mà lắc đầu, dứt khoát đứng lên đi ra bên ngoài.
Lô Địch giật mình nhìn theo bóng lưng đi ra ngoài, khói thuốc mờ mịt che khuất vẻ ảm đạm trong đôi mắt. Nhưng một lát sau, cô nở nụ cười thản nhiên, nhún nhún vai vẻ không sao cả. Vừa đúng lúc này, chị Hoa, người quản lý các cô gái ở đây đi tới, liếc nhìn Lô Địch đang ngồi một mình ở đó, ánh mắt không khỏi sáng lên, chào hỏi: "Tiểu Địch à, Lục Ngũ Gia tới, đang tìm em đấy, có thể tối nay muốn dẫn em ra ngoài, em xem thế nào, chứ đừng có như người không tim không phổi chọc giận người ta!"
Lô Địch đưa tay cầm gói thuốc ở trên bàn trà, dập dập cho một điếu thuốc thò đầu ra ngoài, châm thuốc, vơ chiếc áo khoác ngoài mặc vào, lướt qua mấy cô gái kia đi ra phía ngoài, miệng có chút không nhịn được, nói: "Chị Hoa, em biết rồi, chị cứ yên tâm đi! Chỉ cần bọn họ đừng có chơi kiểu độc ác biến thái thôi, chẳng lẽ còn bắt em phải chịu nhịn à? Đừng có nói mấy lão đàn ông kia nhé, Lô Địch này hành nghề cũng đã năm năm rồi, kiểu đàn ông nào mà còn chưa từng gặp, kỹ thuật trên giường thế nào đừng nói em đây không biết nhé..."
Cô cuống quít vội đưa tay định lau nước mắt, sợ anh nhìn thấy sẽ sinh ra nghi ngờ gì đó, nhưng vừa cử động, động tác cũng cứng lại. Cô nhìn lên nhưng chợt giật mình, trước mặt cô trống không, rất lâu trong đầu cô mới vang lên tiếng nói mơ hồ “anh ấy đi rồi, anh ấy đã đi rồi...”
Cô thẫn thờ xoay người, dưới ánh trăng ảm đạm nhìn bóng lưng của anh thật cô đơn lặng lẽ. Bóng dáng cao gầy bị kéo rất dài ở trên mặt tuyết, nhưng di chuyển cũng rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, anh đã đi ra khỏi tầm nhìn của cô...
Nước mắt Tĩnh Tri lập tức trào ra mãnh liệt, theo bản năng cô chạy đuổi theo một bước, từ cổ họng cô phát ra tiếng gọi khàn khàn rất khó nghe: "Thiệu Hiên. . ."
Nhưng cô dừng lại, đây chẳng phải là kết cục mà cô muốn sao? Cô chậm rãi lui về phía sau mấy bước, cho đến khi thân thể đụng vào vách tường, cả người mới bắt đầu phát run. Cô run rẩy không ngừng, người cứ run lên cầm cập không thôi... Cô hơi cúi đầu khiến cổ áo của chiếc áo cưới cao cổ cọ vào cằm cô ram ráp. Cô run rẩy đưa tay lên sờ vào mặt vải thô sáp có thêu hoa văn hình giọt nước, đầu ngón tay non mềm của cô vuốt ve vào hoa văn thêu trên cổ áo một lần lại một lần... Cuối cùng cô đã được gả đi, gả cho một người xa lạ mới gặp mặt một lần!
Từ nay về sau, d∞đ∞l∞q∞đ những gì tươi đẹp lãng mạn đã qua còn lưu lại ở trong ký ức, những tổn thương đến tê tâm liệt của cuộc hôn nhân giàu sang quyền thế khiến cô không sao sống nổi, tất cả những yêu hận mà cô đã trải qua, người từng hận hay từng yêu cô, hết thảy đều giống như cát chảy qua khe, từng chút từng chút biến mất, cô cố gắng muốn cầm, nhưng chỉ làm cộm cấn đau đớn lòng bàn tay...
Giờ đây, thế sự xoay vần, từ lâu cô đã không còn là thân phận con gái riêng ăn nhờ ở đậu, từ lâu cô đã không còn là Mạnh phu nhân phải luôn duy trì phong độ, nhẫn nhục sống trong gia đình nhà chồng giàu sang, từ lâu cô đã không còn là Tống Tri Tri phải sống trong những tiếng nhục mạ và giễu cợt, cũng từ lâu rồi, cô không còn là chị dâu hai hoặc là Tri Tri, mà người kia vẫn tâm tâm niệm niệm nhớ mãi không quên.
Mấy ngày nữa, cô cũng sẽ được người ta gọi là Phương phu nhân, có thể rất nhanh cô sẽ có con, sau đó trở thành người phụ nữ bình thường như một phụ nữ nào đó trong vô số gia đình bình thường khác... Cũng sẽ trôi qua cuộc sống như nghìn vạn người bình thường mà lúc còn trẻ cô đã từng ngu ngốc coi thường. Nhưng sau khi đã trải qua hết mọi điều, cô đã hiểu, cái lớn nhất mà suốt đời người ta vất vả truy tìm lại chính là cuộc sống bình thường yên ổn.
Một giọt nước mắt rơi xuống, từ giờ khắc này, cô đoạn tuyệt duyên phận kiếp trước, tương lai là một con đường bằng phẳng hay là chông gai cô cũng không hề hối hận nữa.
********************************************************
Cửa phòng bao mở một nửa. Một người đang nửa ngồi nửa nằm yên tĩnh ở trên ghế sa lon, thân hình gầy gò xương xẩu, vẻ lành lạnh. Anh ta lười nhác nằm ở đó, trong ánh mắt phảng phất toát ra chút tàn ác, bàn tay với những ngón tay thon dài đẹp như được tạc bằng ngọc đang cầm một ly rượu. Thỉnh thoảng, anh ta lại hớp một ngụm nhỏ, sau đó đôi con ngươi màu hổ phách quét nhìn mọi người ở trong bao sương một cách thờ ơ...
"Haiz..." Một người đàn ông mập mạp ngồi trên ghế sa lon đối diện với Mạnh Thiệu Hiên, nhàn nhã thuần thục hít vài hơi thứ gì đó, rồi phát ra một tiếng kêu cực kỳ thoải mái, tiếp đó hắn ta hắt xì hắt xì liên tiếp mấy cái liền, sau đó cầm giấy lau nước mũi, lúc này mới như một cục bột mì nhão nằm xoài ra ở trên ghế sa lon...
Tiếp đó liền có mấy cô gái đi đến ngả ngớn... Hiển nhiên người nọ rất hưởng thụ, vừa xoa bóp vừa véo vào ngực cô gái. Chỉ chốc lát sau đã lột sạch trơn cô gái ở trong lòng mình rồi xoay người đè cô gái xuống dưới thân mình một cách bỉ ổi. Hành động phóng đãng kia chọc cho một đống phụ nữ ở chung quanh thét chói tai, tiếng cười phóng đãng rộ lên...
Tròng mắt Mạnh Thiệu Hiên thoáng quét qua người nọ một cái, mi tâm liền chậm rãi nhíu lại, anh hạ ly rượu xuống. Người đàn ông ở đối diện vừa thấy vậy liền đẩy cổ tay của cô gái ở trong ngực, ý bảo cô ta phết một chút ma túy vào thuốc lá, vừa phun khói mù mịt, vừa cười hì hì, nói: "Tam Thiếu có muốn thử một chút hay không?"
Mí mắt Mạnh Thiệu Hiên chỉ hơi nhướng lên một chút, thấy cô gái bên cạnh rót thêm rượu vào ly rượu của anh, anh bưng lên uống một hơi cạn sạch, sau đó cúi đầu nói: "Tôi không đụng vào ma túy."
Người nọ liền cười: "Đại thiếu gia của tôi ơi, miễn là đừng có nghiện, chỉ lướt qua một chút, vui chơi chút xíu thôi mà.! Hắc, anh *** quá nhiều cái không biết **!"
Mạnh Thiệu Hiên vẫn lạnh lùng, cười lên một tiếng, anh lạnh lùng cong môi lên, trong con ngươi chợt lóe lên thần sắc hung ác: "Ngụy Nhị, cậu coi thường tôi không học hành gì, không biết được mấy chữ, kiến thức nông cạn phải không?"
Ngụy Nhị vừa nghe lời này, cuống quít đặt thuốc lá xuống, cười xòa, nói: "Tam Thiếu, chuyện này cũng không thể nói như vậy, chẳng qua là anh em với nhau thấy anh mấy ngày nay có chút cô đơn, nghĩ cách để giải quyết giúp anh thôi mà!"
Mạnh Thiệu Hiên nghe lời này cũng không nói tiếp nữa, anh cúi đầu, ngón tay vuốt vuốt cái ly trong tay. Cô gái bên cạnh giống như con rắn dựa sát người anh, ngón tay khẽ vuốt ở trên lưng anh: "Tam Thiếu à, anh cũng không cần chỉ nhìn chằm chằm vào cái ly kia, chả lẽ chị em chúng em ở đây không xinh đẹp bằng sao?"
Mạnh Thiệu Hiên cau mày lại hơi đẩy cô ra: "Tôi muốn đợi một người."
"Lô Địch, cô đừng có quấy rầy anh ấy nữa, người ta đang thất tình đấy!" Ngụy Nhị thở dài một tiếng, tiếp tục hút ma túy và chơi đùa với cô gái. Chỉ chốc lát sau anh ta trở nên phấn chấn, một thân béo mập đầy thịt ôm lấy cô gái vừa hát vừa nhảy nhót...
Tiếng hát như muốn phá vỡ cổ họng, nghe như sói tru quỷ khóc, Mạnh Thiệu Hiên nghe mà lắc đầu, dứt khoát đứng lên đi ra bên ngoài.
Lô Địch giật mình nhìn theo bóng lưng đi ra ngoài, khói thuốc mờ mịt che khuất vẻ ảm đạm trong đôi mắt. Nhưng một lát sau, cô nở nụ cười thản nhiên, nhún nhún vai vẻ không sao cả. Vừa đúng lúc này, chị Hoa, người quản lý các cô gái ở đây đi tới, liếc nhìn Lô Địch đang ngồi một mình ở đó, ánh mắt không khỏi sáng lên, chào hỏi: "Tiểu Địch à, Lục Ngũ Gia tới, đang tìm em đấy, có thể tối nay muốn dẫn em ra ngoài, em xem thế nào, chứ đừng có như người không tim không phổi chọc giận người ta!"
Lô Địch đưa tay cầm gói thuốc ở trên bàn trà, dập dập cho một điếu thuốc thò đầu ra ngoài, châm thuốc, vơ chiếc áo khoác ngoài mặc vào, lướt qua mấy cô gái kia đi ra phía ngoài, miệng có chút không nhịn được, nói: "Chị Hoa, em biết rồi, chị cứ yên tâm đi! Chỉ cần bọn họ đừng có chơi kiểu độc ác biến thái thôi, chẳng lẽ còn bắt em phải chịu nhịn à? Đừng có nói mấy lão đàn ông kia nhé, Lô Địch này hành nghề cũng đã năm năm rồi, kiểu đàn ông nào mà còn chưa từng gặp, kỹ thuật trên giường thế nào đừng nói em đây không biết nhé..."
Danh sách chương