Khe rãnh thật sâu làm cho người ta nhìn mà thấy máu trong người muốn căng trào... Nhưng Mạnh Thiệu Hiên vẫn như cũ, anh giống như tượng đá ngồi ở chỗ đó nhắm mắt dưỡng thần...

Ngụy Nhị vừa nhìn thấy không khỏi vui vẻ, thậm chí còn nháy mắt với Vi Vi mấy cái. Vi Vi cũng lanh lợi, ghé vào bên tai Mạnh Thiệu Hiên giọng nói mềm mỏng: "Tam Thiếu, không bằng để em đưa ngài đến phòng bao mới nhé?"

Ngón tay Mạnh Thiệu Hiên vốn đang đặt ở trong túi chợt thoáng siết chặt lại, bông hoa lụa cọ sát vào lòng bàn tay anh thô ráp. Anh có cảm giác trái tim mình thoáng nóng rực lên! Phó Tĩnh Tri! Phó Tĩnh Tri...

Em có biết tôi hận em đến mức nào hay không!

"Tránh ra!"Khi Vi Vi kéo anh đứng lên, một khắc kia, anh chợt tát Vi Vi một cái, đẩy cô ta ra, đứng dậy bỏ đi. Ngụy Nhị trợn mắt hốc mồm, đuổi theo mấy bước: "Tam Thiếu?"

"Sau này cậu đi tìm gái đừng gọi tôi nữa, nếu không ngay cả bạn bè cũng bỏ qua luôn!"

Mạnh Thiệu Hiên sập cửa rầm một tiếng, thiếu chút nữa đụng vào mặt Ngụy Nhị. Hắn giật mình đứng lặng hồi lâu, chán ngán vỗ vỗ vào gáy của mình: "Anh ta ***! Có gái mà không biết chơi..."

*************

Hôm nay bão tuyết, do anh mới trở về nước, tất cả mọi sự vụ vẫn chưa được bàn giao, cho nên người khác càng bận rộn, ngược lại, anh càng thêm rảnh rỗi.

Mạnh Thiệu Đình ngồi ở thư phòng lên mạng. Mạn Quân không biết anh đang một mình bận rộn cái gì. Anh đang lướt qua một trang Web, chợt thấy trên vai có thêm một đôi tay nhỏ bé mềm mại. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Theo bản năng, Mạnh Thiệu Đình đóng trang Web lại, nhưng tay Mạn Quân giữ lại tay anh, cúi đầu xuống: "Gì vậy? Dạo này anh bị rụng tóc sao?"

Sắc mặt Mạnh Thiệu Đình trầm xuống, đẩy tay Mạn Quân ra, tắt trang Web vừa mới tìm, trầm giọng nói: "Không phải."

"Vậy tại sao anh đang xem bài làm thế nào để tóc mọc lại?" Mạn Quân nhìn anh có chút hồ nghi, ngón tay quấn quanh mái tóc dày, dài đen nhánh, dịu dàng hỏi.

"Ừ, xem giúp một người bạn." Mạnh Thiệu Đình nói một câu hời hợt, đẩy cánh tay thon dài của Mạn Quân ra, mệt mỏi đứng lên. Anh đi tới trước cửa sổ châm một điếu thuốc, ngoài cửa sổ tuyết trắng xóa, ánh mắt anh nhìn vào chốn cũ, chính là dòng suối nhỏ giờ đây đã bị tuyết đọng che kín tất cả, không còn nhìn được cảnh sắc đẹp đẽ thường ngày.

Kẹp thuốc lá trong tay, anh như bất động trước một hình ảnh ở đâu đó. Trên gương mặt tuấn tú mang vẻ lạnh lùng, phảng phất có chút gì đó như rạn vỡ. Trong đầu anh thấp thoáng một hình ảnh mơ hồ, một bóng dáng gầy gò, nhỏ nhắn, đứng ở bên dòng suối nhỏ, một mình lặng lẽ gom tuyết lại để đắp một người tuyết, viết một hàng chữ ở trên mặt tuyết...

Khi đó trong lòng cô đang nghĩ gì? Sau năm năm xa cách, anh mới chợt nhận ra, anh hầu như không biết gì về cô.

Trước đây khá lâu, anh đã từng nói với cô một câu, nếu như một người đàn ông càng không hiểu được một người phụ nữ thì lại càng cảm thấy hứng thú với cô ấy hơn.

Nói xong câu kia, không lâu sau anh đã đi công tác ở nước Mỹ, hơn nữa sau đó...

Mạnh Thiệu Đình cảm thấy trong tim mình tựa như có sự khó chịu mơ hồ không nói thành lời. Nếu như Phó Chính Tắc không nóng lòng muốn thoát khỏi khốn cảnh, để từ đó bị đối thủ cạnh tranh lừa gạt lợi dụng, nếu như nhà họ Phó không bị phá sản, nếu như ba mẹ của anh cũng thích Tĩnh Tri, nếu như đứa nhỏ kia... vẫn còn, liệu có phải hiện giờ bọn họ sẽ giống như ngày trước, vẫn cùng chung sống một chỗ với nhau hay không? "Thiệu Đình, anh có thể nói với bạn anh đừng dùng lược nhựa nữa, hãy dùng lược sừng Trâu hoặc lược gỗ Đào để chải đầu? Nghe nói nếu thường xuyên dùng loại lược này, sẽ rất có lợi với da đầu, còn có thể làm tóc mọc ra nữa đấy."

Mạn Quân vừa lên mạng tìm tòi, vừa nghiêng đầu sang chỗ Mạnh Thiệu Đình cười híp mắt, nói.

"Được, anh sẽ nói cho cô ấy biết." Mạnh Thiệu Đình cảm thấy nơi đầu ngón tay như bị bỏng, anh đưa tay dụi tắt điếu thuốc, xoay người...

" Mấy ngày trước, vào buổi tối bạn anh bị gặp cướp, bị chúng túm tóc giật ra một túm, tình trạng ấy bây giờ phải làm thế nào?" Mạnh Thiệu Đình quay lại đi tới trước bàn máy vi tính cúi người xuống, nhìn ngón tay nhỏ nhắn của Mạn Quân đang gõ gõ ở trên bàn phím.

"Em cũng không tìm ra bài viết về tình trạng như thế." Mạn Quân nhìn kết quả tìm tòi, mím môi, suy nghĩ một chút rồi nói: "Em cho rằng, nếu là người trẻ tuổi, sự trao đổi chất cũng khá tốt, chỉ cần ăn mấy loại như táo đỏ, hạt hạch đào, vừng đen nhiều hơn một chút là được... Đúng rồi, nghe nói nấu nước gừng để gội đầu, dùng miếng gừng sát vào da đầu sẽ có có tác dụng giúp tóc dài!"

"Ừ, anh nhớ rồi, để anh bảo cô ấy thử làm một chút xem hiệu quả thế nào." Mạnh Thiệu Đình vừa đáp lại, vừa nhân tiện với tay lấy chiếc áo khoác. Mạn Quân nhìn bộ dạng của anh muốn đi ra ngoài, luống cuống cầm áo khoác ngoài mặc vào: "Anh phải đi ra ngoài sao, Thiệu Đình?"

"Ừ, có chút việc cần phải xử lý." Mạnh Thiệu Đình cúi đầu cài nút áo, không mắt ngước lên đáp lại.

"Chẳng phải anh nói hôm nay không có việc gì sao?" Sắc mặt Mạn Quân hơi tái đi, e dè hỏi.

Tay Mạnh Thiệu Đình đang cài cúc áo chợt hơi dừng một chút, sắc mặt không thay đổi nói: "Chợt nhớ tới ngày hôm qua anh cả đã bảo anh buổi chiều qua đó một chuyến."

"Vâng, vậy buổi tối anh có về ăn cơm không?" Mạn Quân đi cùng anh ra ngoài, lúc đưa anh xuống lầu liền hỏi.

"Đến lúc đó anh sẽ gọi điện cho em!" Mạnh Thiệu Đình nói xong, liền buông tay cô ra: "Em đừng tiễn nữa, bên ngoài lạnh lắm, em vào nhà đi."

Anh trước sau như một ân cần rồi lại lạnh nhạt. Mạn Quân vâng một tiếng, nhìn anh đi ra ngoài, trong lòng cô thoáng đau nhói, anh đang gạt cô.

Có phải bộ dạng cô thoạt nhìn dường như rất dễ lừa gạt hay không? Có phải vì cô quá nhu nhược, quá tự ti, quá thiện lương, cho nên... anh mới có thể không chút kiêng dè e sợ mà làm tổn thương cô không?

Bạn bè gì chứ, chính là Phó Tĩnh Tri chứ còn ai... Mặc dù cô ngốc nghếch, nhưng lại rất cẩn thận. Cô nhớ rõ trên sàn nhà trong phòng bệnh có rất nhiều sợi tóc dài rơi vương vãi, do chính anh giật mà rơi ra chứ sao. Rốt cuộc, anh đã hối hận, đau lòng...

Mạnh Thiệu Đình lái xe đi ra ngoài, gọi điện thoại bảo trợ lý A Thành điều tra rõ xem nơi nào bán lược gỗ Đào chính tông hoặc là lược làm bằng sừng Trâu, sau đó anh liền lái xe chạy tới.

Khi đến nơi thì thấy cả một cửa hàng lớn được trang hoàng đẹp đẽ, nhưng bên trong lại không có khách hàng. Đối với loại đồ dùng này Mạnh Thiệu Đình cũng không thông thạo, dứt khoát nhặt hai cây lược gỗ và lược sừng trâu loại đắt tiền nhất để mua. A Thành cũng theo sự dặn dò của anh đi Walmart mua một đống những thứ linh tinh như hạt hạch đào, vừng đen gì gì đó. Mạnh Thiệu Đình để đồ lên xe, rồi đuổi A Thành đi, một mình lái xe chạy theo hướng về nhà Tĩnh Tri.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện