Tĩnh Tri thấy sắc mặt hắn đỏ bừng, trên trán cũng có mồ hôi, không khỏi ngẩn ra, sợ hãi đẩy hắn ra, bàn tay mềm mại sờ trán ướt mồ hôi của hắn: "Thiệu Hiên, anh làm sao vậy? Chỗ nào khó chịu?"
Thân thể mềm mại trong lòng rời ra, Mạnh Thiệu Hiên chỉ cảm thấy một trận trống rỗng khó chịu, lại nhìn vẻ mặt ân cần của Tĩnh Tri, hắn cưỡng chế dục vọng xuống, xốc chăn lấy hơi nói: "không có việc gì, bà xã, vừa rồi anh đau bụng, bây giờ đỡ rồi..."
"Có phải ăn phải cái gì lạ?" Tĩnh Tri bán tín bán nghi, bàn tay nhỏ bé lành lạnh sờ bụng hắn, Mạnh Thiệu Hiên cắn chặt khớp hàm, mới không làm cho mình phát ra thanh âm khó chịu, bàn tay Tĩnh Tri chạm vào nơi bằng phẳng ở bụng dưới, cũng đã thấy dục vọng của hắn ngẩng đầu, trong đầu xoẹt qua một tia, cô hiểu rốt cuộc nguyên nhân vừa rồi là do đâu, sắc mặt không khỏi đỏ lên, trở mình nằm xuống nhắm chặt mắt: "Ngủ, em mệt rồi."
Mạnh Thiệu Hiên thấy được sự xấu hổ cùng ngượng ngùng của cô, chỉ bất đắc dĩ cười một cái, cũng nằm xuống theo, chỉ nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau lưng: "Ừ, bà xã, anh ôm em ngủ."
Tĩnh Tri không dám cử động nữa, mặc hắn ôm chăm chú, hô hấp ở bên tai cô nóng rát, làm cho trong lòng có chút ngứa, Tĩnh Tri trong lòng len lén muốn, nếu như hắn không nhịn được, cô nên đáp ứng hắn, dù sao bọn họ ngày mai cũng sẽ đăng kí kết hôn...
Cô kiên trì ngừng thở,nhưng dần dần bên tai nghe được tiếng thở bình ổn, cẩn thận từng li từng tí xoay người, lại thấy hắn đã chìm vào giấc ngủ, Tĩnh Tri trong lòng có chút chua xót khổ sở yêu thương, cô gối lên cánh tay hắn, hắn đang ngủ tìm được tay cô, nhẹ nhàng cầm, càng ngủ ngon hơn, Tĩnh Tri lại không buồn ngủ, cô nhìn Thiệu Hiên ngủ, trong lòng lại một trận uất ức khổ sở...
Em cũng sẽ đợi được anh, em cũng sẽ ngày càng thích anh, nhiều như anh thích em, chỉ cần anh luôn cùng em một chỗ, vẫn luôn đối tốt với em.
****************
"Thiệu Hiên vẫn không chịu trở về?" Mạnh Thiệu Tiệm rót một chén trà đưa Mạnh lão gia, cẩn thận dò hỏi.
Mạnh Chấn Tông gầy đi rất nhiều, thỉnh thoảng ho khan, nghe hắn hỏi, chỉ lắc đầu: "Trước đừng nhăc tới hắn, Thiệu Đình cùng Mạn Quân lúc nào xuất phát?"
"Đang chuẩn bị rồi, dự tính là ngày kia, Mạn Quân thích Hawaii, hai người bọn họ thương lượng là tổ chức hôn lễ ở nơi đó." Mạnh Thiệu Tiệm nói, lại nhìn thái độ của Mạnh lão gia, trầm ngâm chốc lát hỏi: "Cha, đại sứ quán bên kia cũng có mặt mày, bởi vì Thẩm gia thân phận đặc thù, ở nước Mỹ liền trì hoãn mấy ngày, phỏng chừng đợi khi Thiệu ĐÌnh cùng Mạn Quân đi Hawaii về là được."
"Thế đi, việc này con làm là được, chủ yếu là muốn hôn lễ lớn một chút, ta thân thể không tốt sẽ không bay tới bay lui, con cùng mẹ con đi, giúp đỡ Thiệu ĐÌnh chuẩn bị tốt một chút, đừng để Mạn Quân chịu ủy khuất."
"Được, con đã biết thưa cha." Mạnh Thiệu Tiệm nói, quan sát thây bộ sáng rã rời của lão mà hứng thú: "Cha, người lên lầu nghỉ một chút đi, con đi công ty."
"Đi đi..." Mạnh Chấn Tông khoát khoát tay, Mạnh Thiệu Tiệm đi được hai bước, lão lại nói: "Lúc nào rảnh rỗi đi khuyên nhủ lão tam, nói cha chờ nó về nhà."
"Cha, tam đệ tính tình người cũng rõ ràng, hắn thế nào lại chịu nghe khuyên đâu? không thì cứ đáp ứng nó là được rồi..."
"Con nói cái vô liêm sỉ ấy mà đáp ứng?" Mạnh Chấn Tông thoáng cái mở mắt ra, ánh mắt có chút sắc bén đảo qua Mạnh Thiệu Tiệm, thấy hắn vẫn bộ dáng ôn hòa như cũ, không khỏi thở dài: "Con không hiểu, Thiệu Hiên nếu như thực sự cưới Phó gia cái kia...Sau này hắn ở Mạnh gia còn thế nào xử sự?"
"Cha vì tam đệ mà khổ tâm, tam đệ nhất định sẽ thông cảm." Mạnh Thiệu Tiệm cung kính nói.
"Con đi đi, ta muốn một mình một lúc." Mạnh Chấn Tông không muốn nghe nữa, liền phất tay ý bảo hắn ra.
Mạnh Thiệu Tiệm ra khỏi phòng khách, liền thấy Mạnh Thiệu ĐÌnh đứng ở dòng suối nhỏ cách đó không xa, hắn tâm tư khẽ động, thong thả bước qua, Mạnh Thiệu Đình nghe được động tĩnh, thấy Mạnh Thiệu Tiệm qua, cũng không để ý tới, thẳng thắn ngồi xuống ghế dài nhắm mắt dướng thần.
"Hôm nay khí trời quả thật không tồi, tuyết cũng tan rồi." Mạnh Thiệu Tiện ở bên cạnh hắn thấp giọng nói.
"uhm, không sai, đại ca cũng thật nhàn?" Mạnh Thiệu Đình mắt cũng không mở, có chút lười nhác nói.
"Anh cũng không giống em, hiện tại em cùng Thiệu Hiên muốn kết hôn, bao nhiêu vất vả chiếu cố anh, thực sự là không công bằng." Mạnh Thiệu Tiệm cười nói, lại đi về phía trước hai bước, thân thiết hỏi: "vé máy bay đã chuẩn bị xong chưa?"
"Vâng." Mạnh Thiệu Đình không thể không nghe thấy đáp, mi lại túc lên, hiển nhiên có chút không kiên nhẫn.
Mạnh Thiệu Tiệm thở dài một tiếng: "Thế sự thật khó liệu, anh nhớ mấy năm trước, em cùng Phó Tĩnh Tri trước khi kết hôn, náo túi bụi, hiện tại lại như vậy để bụng, xem ra, em đối với Mạn Quân là thật tâm thật lòng."
"Đại ca anh rốt cuộc muốn nói cái gì?" Mạnh Thiệu Đình mở mắt liếc hắn một cái, Mạnh Thiệu Tiệm lại nhìn dòng suối nhỏ, nước suối cũng yên lặng chảy xuôi, nặng nề nói: "Anh chỉ là vì một người cảm thấy không đến mà thôi."
Mạnh Thiệu Đình không nói gì, Mạnh Thiệu Tiệm lại mở miệng: "Khi đó em đi Mỹ công tác, cô ấy một mình ở đây hồi lâu, làm một đôi người tuyết rât xấu, trên mặt tuyết còn viết một hàng chữ."
"Đại ca biết cô ấy viết gì sao?" Mạnh Thiệu Đình cũng đứng lên, đi tới bên dòng suối, nhìn kia một ít nước suối động trầm giọng nói.
Mạnh Thiệu Tiệm cười như không cười nhìn hắn: "Coi như là em thấy hàng chữ kia, em sẽ không đi nước Mỹ sao? Em sẽ không cùng cô ấy ly hôn sao?"
Mạnh Thiệu ĐÌnh chần chừ chỉ chốc lát, cuối cùng hắn có chút trầm mặc lắc đầu.
"Như vậy là đúng, anh cũng coi như giúp em, cho em có thể không phải áy này xuất ngoại, sau đó cùng Mạn Quân cùng một chỗ."
"Cô ấy viết cái gì?" Mạnh Thiệu Đình xúc động hỏi lại, Mạnh Thiệu Tiệm đáy lòng chợt cười lạnh, lại kinh dị nói: "Nhị đệ chẳng lẽ còn đối với sự việc cũ nhiều năm như vậy thấy hứng thú?"
Mạnh Thiệu Đình cắn khớp hàm, đáy lòng thầm mắng, nét mặt vẫn làm ra bộ dáng không sao cả: "Chính là hiếu kỳ mà thôi."
"À, cũng không có gì, cô ấy cũng thật ngốc, không biết mình có thể gả cho nhị đệ chính là tu thân từ nhỏ, còn vọng tưởng nói muốn cùng em cùng một chỗ cả đời."
Mạnh Thiệu Tiệm vừa nói xong, Mạnh Thiệu Đình thần sắc biến đổi, cô ấy ban đầu nghĩ như vậy sao? Nghĩ đến đoạn thời gian trước khi đi công tác, cũng không phải không sung sướng, ngày ngày cùng nhau một chỗ, ai biết trong đó có hay không mấy phần thực tâm thích? Nhưng chuyện cho tới bây giờ, thời gian cũng không quay lại được.
Lại đi hồi tưởng, có gì có thể cứu vãn được? Mà hắn, nhiều năm như thế trôi qua, vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện quay đầu lại.
Thấy hắn thất thần, Mạnh Thiệu Tiệm đáy lòng có chút lăn tăn: "Nhị đệ, đại ca còn có việc, đi trước một bước, à đúng rồi, có chuyện muốn nói với em, tam đệ cùng Phó Tĩnh Tri, phỏng chừng cũng khó thành, trong lòng em cũng không cần không được tự nhiên."
Nói xong cũng không nhìn thần sắc Mạnh Thiệu ĐÌnh, xoay người rời đi, Mạnh Thiệu Đình tức giận vai run rẩy, âm thầm chửi một tiếng, một trưởng đánh xuống tảng đá rắn chắc khiến bàn tay hắn đau nhức, nhưng lại chống không lại những lo lắng cùng suy nghĩ trong lòng.
Hắn sớm đã tự nói với mình, cô cùng Thiệu Hiên muốn như thế nào thì như, hắn sẽ không để ý tới, thế nhưng vì sao nghe được tin tức của bọn họ, vẫn là không nhịn được tâm phiền ý loạn?
******
"Trước điền ở đây sau ra đăng ký biểu, sau đó đi chụp ảnh." Người ở sau cửa sổ thủy tinh đưa cho bọn họ hai tờ giấy, Mạnh Thiệu Hiên có chút kích động nhận lấy, cùng Tĩnh Tri đi qua một bên, hai người xem một chút, tôi nhìn anh anh nhìn tôi, hơn nửa ngày, Tĩnh Tri nói: "Anh mang bút không?"
Mạnh Thiệu Hiên lắc đầu: "Kết hôn còn muốn lấy bút à?"
Tĩnh Tri lắc đầu, thấy bên ngoài cục dân chính có người bày hàng bán bút, cô liền đưa bảng đăng kí cho Thiệu Hiên: "Anh cầm, để em đi mua bút."
Tĩnh Tri mua bút trở về, thấy Mạnh Thiệu Hiên ngốc hồ đồ ngồi trên sô pha hướng cô nhìn, nhịn không được cười lên một tiếng, Cô lấy bảng đăng kí của hai người điền xong, hai người lại đi tới trước cửa sổ, đưa bảng xong, Mạnh Thiệu Hiên khẩn trương nắm lấy tay Tĩnh Tri: "Bà xã, chúng ta có thể hay không không được qua?"
"Vì sao?" Tĩnh Tri hoài nghi nhìn hắn: "Anh đừng khẩn trương, không có chuyện gì đâu."
"Nhưng, có phải hay không có người nói anh trước có làm việc xấu không cho anh kết hôn?" Mạnh Thiệu Hiên vẫn sợ hãi, Tĩnh Tri nghe xong lời này, lại nghiêm mặt: "Anh trước đây làm cái việc gì xấu?"
Mạnh Thiệu Hiên quanh co nửa ngày, mới len lén ghé vào bên tai Tĩnh Tri nói: "Chính là đoạn thời gian trước em không để ý đến anh, anh đi quán bar qua đêm, bạn bè gọi gái cho anh..."
Tĩnh Tri biến sắc, xoay người muốn đi, Mạnh Thiệu Hiên sợ hãi, cuống quýt kéo cô: "Bà xã, anh xin thề, anh cái gì cũng không làm, anh cũng không đụng đến cô ta."
"Anh khi dễ em!" Tĩnh Tri khóc, cô gắt gao cắn môi: "Mạnh Thiêu Hiên, anh là heo!"
Thân thể mềm mại trong lòng rời ra, Mạnh Thiệu Hiên chỉ cảm thấy một trận trống rỗng khó chịu, lại nhìn vẻ mặt ân cần của Tĩnh Tri, hắn cưỡng chế dục vọng xuống, xốc chăn lấy hơi nói: "không có việc gì, bà xã, vừa rồi anh đau bụng, bây giờ đỡ rồi..."
"Có phải ăn phải cái gì lạ?" Tĩnh Tri bán tín bán nghi, bàn tay nhỏ bé lành lạnh sờ bụng hắn, Mạnh Thiệu Hiên cắn chặt khớp hàm, mới không làm cho mình phát ra thanh âm khó chịu, bàn tay Tĩnh Tri chạm vào nơi bằng phẳng ở bụng dưới, cũng đã thấy dục vọng của hắn ngẩng đầu, trong đầu xoẹt qua một tia, cô hiểu rốt cuộc nguyên nhân vừa rồi là do đâu, sắc mặt không khỏi đỏ lên, trở mình nằm xuống nhắm chặt mắt: "Ngủ, em mệt rồi."
Mạnh Thiệu Hiên thấy được sự xấu hổ cùng ngượng ngùng của cô, chỉ bất đắc dĩ cười một cái, cũng nằm xuống theo, chỉ nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau lưng: "Ừ, bà xã, anh ôm em ngủ."
Tĩnh Tri không dám cử động nữa, mặc hắn ôm chăm chú, hô hấp ở bên tai cô nóng rát, làm cho trong lòng có chút ngứa, Tĩnh Tri trong lòng len lén muốn, nếu như hắn không nhịn được, cô nên đáp ứng hắn, dù sao bọn họ ngày mai cũng sẽ đăng kí kết hôn...
Cô kiên trì ngừng thở,nhưng dần dần bên tai nghe được tiếng thở bình ổn, cẩn thận từng li từng tí xoay người, lại thấy hắn đã chìm vào giấc ngủ, Tĩnh Tri trong lòng có chút chua xót khổ sở yêu thương, cô gối lên cánh tay hắn, hắn đang ngủ tìm được tay cô, nhẹ nhàng cầm, càng ngủ ngon hơn, Tĩnh Tri lại không buồn ngủ, cô nhìn Thiệu Hiên ngủ, trong lòng lại một trận uất ức khổ sở...
Em cũng sẽ đợi được anh, em cũng sẽ ngày càng thích anh, nhiều như anh thích em, chỉ cần anh luôn cùng em một chỗ, vẫn luôn đối tốt với em.
****************
"Thiệu Hiên vẫn không chịu trở về?" Mạnh Thiệu Tiệm rót một chén trà đưa Mạnh lão gia, cẩn thận dò hỏi.
Mạnh Chấn Tông gầy đi rất nhiều, thỉnh thoảng ho khan, nghe hắn hỏi, chỉ lắc đầu: "Trước đừng nhăc tới hắn, Thiệu Đình cùng Mạn Quân lúc nào xuất phát?"
"Đang chuẩn bị rồi, dự tính là ngày kia, Mạn Quân thích Hawaii, hai người bọn họ thương lượng là tổ chức hôn lễ ở nơi đó." Mạnh Thiệu Tiệm nói, lại nhìn thái độ của Mạnh lão gia, trầm ngâm chốc lát hỏi: "Cha, đại sứ quán bên kia cũng có mặt mày, bởi vì Thẩm gia thân phận đặc thù, ở nước Mỹ liền trì hoãn mấy ngày, phỏng chừng đợi khi Thiệu ĐÌnh cùng Mạn Quân đi Hawaii về là được."
"Thế đi, việc này con làm là được, chủ yếu là muốn hôn lễ lớn một chút, ta thân thể không tốt sẽ không bay tới bay lui, con cùng mẹ con đi, giúp đỡ Thiệu ĐÌnh chuẩn bị tốt một chút, đừng để Mạn Quân chịu ủy khuất."
"Được, con đã biết thưa cha." Mạnh Thiệu Tiệm nói, quan sát thây bộ sáng rã rời của lão mà hứng thú: "Cha, người lên lầu nghỉ một chút đi, con đi công ty."
"Đi đi..." Mạnh Chấn Tông khoát khoát tay, Mạnh Thiệu Tiệm đi được hai bước, lão lại nói: "Lúc nào rảnh rỗi đi khuyên nhủ lão tam, nói cha chờ nó về nhà."
"Cha, tam đệ tính tình người cũng rõ ràng, hắn thế nào lại chịu nghe khuyên đâu? không thì cứ đáp ứng nó là được rồi..."
"Con nói cái vô liêm sỉ ấy mà đáp ứng?" Mạnh Chấn Tông thoáng cái mở mắt ra, ánh mắt có chút sắc bén đảo qua Mạnh Thiệu Tiệm, thấy hắn vẫn bộ dáng ôn hòa như cũ, không khỏi thở dài: "Con không hiểu, Thiệu Hiên nếu như thực sự cưới Phó gia cái kia...Sau này hắn ở Mạnh gia còn thế nào xử sự?"
"Cha vì tam đệ mà khổ tâm, tam đệ nhất định sẽ thông cảm." Mạnh Thiệu Tiệm cung kính nói.
"Con đi đi, ta muốn một mình một lúc." Mạnh Chấn Tông không muốn nghe nữa, liền phất tay ý bảo hắn ra.
Mạnh Thiệu Tiệm ra khỏi phòng khách, liền thấy Mạnh Thiệu ĐÌnh đứng ở dòng suối nhỏ cách đó không xa, hắn tâm tư khẽ động, thong thả bước qua, Mạnh Thiệu Đình nghe được động tĩnh, thấy Mạnh Thiệu Tiệm qua, cũng không để ý tới, thẳng thắn ngồi xuống ghế dài nhắm mắt dướng thần.
"Hôm nay khí trời quả thật không tồi, tuyết cũng tan rồi." Mạnh Thiệu Tiện ở bên cạnh hắn thấp giọng nói.
"uhm, không sai, đại ca cũng thật nhàn?" Mạnh Thiệu Đình mắt cũng không mở, có chút lười nhác nói.
"Anh cũng không giống em, hiện tại em cùng Thiệu Hiên muốn kết hôn, bao nhiêu vất vả chiếu cố anh, thực sự là không công bằng." Mạnh Thiệu Tiệm cười nói, lại đi về phía trước hai bước, thân thiết hỏi: "vé máy bay đã chuẩn bị xong chưa?"
"Vâng." Mạnh Thiệu Đình không thể không nghe thấy đáp, mi lại túc lên, hiển nhiên có chút không kiên nhẫn.
Mạnh Thiệu Tiệm thở dài một tiếng: "Thế sự thật khó liệu, anh nhớ mấy năm trước, em cùng Phó Tĩnh Tri trước khi kết hôn, náo túi bụi, hiện tại lại như vậy để bụng, xem ra, em đối với Mạn Quân là thật tâm thật lòng."
"Đại ca anh rốt cuộc muốn nói cái gì?" Mạnh Thiệu Đình mở mắt liếc hắn một cái, Mạnh Thiệu Tiệm lại nhìn dòng suối nhỏ, nước suối cũng yên lặng chảy xuôi, nặng nề nói: "Anh chỉ là vì một người cảm thấy không đến mà thôi."
Mạnh Thiệu Đình không nói gì, Mạnh Thiệu Tiệm lại mở miệng: "Khi đó em đi Mỹ công tác, cô ấy một mình ở đây hồi lâu, làm một đôi người tuyết rât xấu, trên mặt tuyết còn viết một hàng chữ."
"Đại ca biết cô ấy viết gì sao?" Mạnh Thiệu Đình cũng đứng lên, đi tới bên dòng suối, nhìn kia một ít nước suối động trầm giọng nói.
Mạnh Thiệu Tiệm cười như không cười nhìn hắn: "Coi như là em thấy hàng chữ kia, em sẽ không đi nước Mỹ sao? Em sẽ không cùng cô ấy ly hôn sao?"
Mạnh Thiệu ĐÌnh chần chừ chỉ chốc lát, cuối cùng hắn có chút trầm mặc lắc đầu.
"Như vậy là đúng, anh cũng coi như giúp em, cho em có thể không phải áy này xuất ngoại, sau đó cùng Mạn Quân cùng một chỗ."
"Cô ấy viết cái gì?" Mạnh Thiệu Đình xúc động hỏi lại, Mạnh Thiệu Tiệm đáy lòng chợt cười lạnh, lại kinh dị nói: "Nhị đệ chẳng lẽ còn đối với sự việc cũ nhiều năm như vậy thấy hứng thú?"
Mạnh Thiệu Đình cắn khớp hàm, đáy lòng thầm mắng, nét mặt vẫn làm ra bộ dáng không sao cả: "Chính là hiếu kỳ mà thôi."
"À, cũng không có gì, cô ấy cũng thật ngốc, không biết mình có thể gả cho nhị đệ chính là tu thân từ nhỏ, còn vọng tưởng nói muốn cùng em cùng một chỗ cả đời."
Mạnh Thiệu Tiệm vừa nói xong, Mạnh Thiệu Đình thần sắc biến đổi, cô ấy ban đầu nghĩ như vậy sao? Nghĩ đến đoạn thời gian trước khi đi công tác, cũng không phải không sung sướng, ngày ngày cùng nhau một chỗ, ai biết trong đó có hay không mấy phần thực tâm thích? Nhưng chuyện cho tới bây giờ, thời gian cũng không quay lại được.
Lại đi hồi tưởng, có gì có thể cứu vãn được? Mà hắn, nhiều năm như thế trôi qua, vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện quay đầu lại.
Thấy hắn thất thần, Mạnh Thiệu Tiệm đáy lòng có chút lăn tăn: "Nhị đệ, đại ca còn có việc, đi trước một bước, à đúng rồi, có chuyện muốn nói với em, tam đệ cùng Phó Tĩnh Tri, phỏng chừng cũng khó thành, trong lòng em cũng không cần không được tự nhiên."
Nói xong cũng không nhìn thần sắc Mạnh Thiệu ĐÌnh, xoay người rời đi, Mạnh Thiệu Đình tức giận vai run rẩy, âm thầm chửi một tiếng, một trưởng đánh xuống tảng đá rắn chắc khiến bàn tay hắn đau nhức, nhưng lại chống không lại những lo lắng cùng suy nghĩ trong lòng.
Hắn sớm đã tự nói với mình, cô cùng Thiệu Hiên muốn như thế nào thì như, hắn sẽ không để ý tới, thế nhưng vì sao nghe được tin tức của bọn họ, vẫn là không nhịn được tâm phiền ý loạn?
******
"Trước điền ở đây sau ra đăng ký biểu, sau đó đi chụp ảnh." Người ở sau cửa sổ thủy tinh đưa cho bọn họ hai tờ giấy, Mạnh Thiệu Hiên có chút kích động nhận lấy, cùng Tĩnh Tri đi qua một bên, hai người xem một chút, tôi nhìn anh anh nhìn tôi, hơn nửa ngày, Tĩnh Tri nói: "Anh mang bút không?"
Mạnh Thiệu Hiên lắc đầu: "Kết hôn còn muốn lấy bút à?"
Tĩnh Tri lắc đầu, thấy bên ngoài cục dân chính có người bày hàng bán bút, cô liền đưa bảng đăng kí cho Thiệu Hiên: "Anh cầm, để em đi mua bút."
Tĩnh Tri mua bút trở về, thấy Mạnh Thiệu Hiên ngốc hồ đồ ngồi trên sô pha hướng cô nhìn, nhịn không được cười lên một tiếng, Cô lấy bảng đăng kí của hai người điền xong, hai người lại đi tới trước cửa sổ, đưa bảng xong, Mạnh Thiệu Hiên khẩn trương nắm lấy tay Tĩnh Tri: "Bà xã, chúng ta có thể hay không không được qua?"
"Vì sao?" Tĩnh Tri hoài nghi nhìn hắn: "Anh đừng khẩn trương, không có chuyện gì đâu."
"Nhưng, có phải hay không có người nói anh trước có làm việc xấu không cho anh kết hôn?" Mạnh Thiệu Hiên vẫn sợ hãi, Tĩnh Tri nghe xong lời này, lại nghiêm mặt: "Anh trước đây làm cái việc gì xấu?"
Mạnh Thiệu Hiên quanh co nửa ngày, mới len lén ghé vào bên tai Tĩnh Tri nói: "Chính là đoạn thời gian trước em không để ý đến anh, anh đi quán bar qua đêm, bạn bè gọi gái cho anh..."
Tĩnh Tri biến sắc, xoay người muốn đi, Mạnh Thiệu Hiên sợ hãi, cuống quýt kéo cô: "Bà xã, anh xin thề, anh cái gì cũng không làm, anh cũng không đụng đến cô ta."
"Anh khi dễ em!" Tĩnh Tri khóc, cô gắt gao cắn môi: "Mạnh Thiêu Hiên, anh là heo!"
Danh sách chương