"Tĩnh Tri mắt mở trừng trừng nhìn cha mình tắt thở, chịu không nổi đả kích nên đẻ non, lại một mạng, chẳng lẽ còn không liên quan đến anh?" Mạnh Thiệu Hiên nói đến đây, chỉ cảm thấy trái tim đau không chịu nổi, lúc trước Tĩnh Tri nói việc này với hán, đáy mắt cũng không từng có một giọt nước mắt, ngữ điệu của cô mềm mại tùy ý, giống như là nói chuyện không liên quan gì đến mình, nhưng hắn nghe xong, lại trắng đêm không ngủ, tim như bị dao cắt.

Hắn biết quá khứ của cô cùng nhị ca cực kì không chịu nổi, nhưng chưa từng nghĩ sẽ thê lương bi thảm như thế, dù đã năm năm qua, hắn nghe cô kể lại lướt qua như mây gió, cũng còn không nhịn được lòng chua xót, lại nhớ năm đó, tại nơi tuyết lớn bay toán loạn, đêm đông đen kịt ấy, cô cùng cha bị người Mạnh gia đuổi ra khỏi nhà, trong đại tuyết ấy nhìn rõ người thân của mình tắt thở, mắt mở trừng trừng nhìn con của mình chết, như vậy đau xót, sợ rằng so với cắt da cắt thịt còn đau hơn mấy phần.

Hắn mơ hồ biết năm đó nhị ca cùng cô không tốt, cũng nghe phong thanh một ít chuyện cũ, nói là Mạnh Gia đối với cô không tốt, nhưng hắn chưa bao giờ biết, cô lại phải nhận thương tổn lớn như vậy.

Hắn một phen nói cho hết lời, lại Thấy Mạnh Thiệu Đình lặng lẽ mà đứng, im lặng không nói được lời nào, mi tâm lại khóa chặt, môi của hắn mím rất chặt, mơ hồ, Mạnh Thiệu Hiên nhìn thấy ánh sáng xuyên qua cửa sổ rơi vào trên người hắn, quang ảnh mờ mịt lãnh ngạnh cắt hình, lại là mang theo bảy phần thưa thớt.

"Nhị ca, em gọi anh một tiếng nhị ca, cũng không uổng chúng ta hai mươi mấy năm làm anh em, anh đã gây ra cho cô ấy thương tích đầy mình, vì sao không chịu buông tha cho cô ấy?"

Mạnh Thiệu Hiên lo lắng nhìn Tĩnh Tri, đáy lòng mặc dù cực hận người nọ, nhưng vẫn là nỗ lực bức bách chính mình trước tiên lui một bước.

Mạnh Thiệu Đình chậm rãi ngẩng đầu lên, hắn lãnh kiên quyết trên mặt lại là một tia ám trào tiếu ý, ánh mắt chuyển động, rơi vào trên người Tĩnh Tri,dừng lại hồi lâu, hắn mới chậm rãi chuyển đi, muốn nói, lại phát hiện trong cổ họng cực kì khó chịu, hắn kiềm chế thấp khụ một tiếng, mới chậm rãi nói: "Nghe em nói điều này, anh càng không thể buông cô ấy ra, anh đã làm tổn thương cô ấy đến nỗi không có biện pháp cứu vãn, không như từ nay về sau anh bồi thường cho cô ấy."

"Mạnh Thiệu Đình! Anh..." Mạnh Thiệu Hiên nghe hắn như vậy vô sỉ, không khỏi giận mắt muốn nổ tung, hắn cuồng loạn giãy giụa, muốn tránh khỏi những kẻ đang giữ mình, nhưng chỉ là đem chính mình làm đến lúc chật vật không chịu nổi cũng không mảy may tránh nữa.

"Mang Thiệu Hiên ra." Mạnh Thiệu Đình quát, trong tiềm thức, hắn muốn xoay đầu nhìn cô một chút, lại chẳng biết tại sao mất hết dũng khí, khớp hàm có chút lên men, trên mặt trên cổ trên cánh tay đều là vết cào, nóng rát đau đớn, nhưng lúc này một chút đau cũng không bằng loạn trong lòng.

Thời gian qua, hắn hoàn toàn không biết gì cả, hắn ở Mĩ cùng Mạn Quân yên lặng qua ngày, nhưng không biết Tĩnh Tri lại chịu đả kích trí mạng như vậy.

Sự tình vượt qua sự tưởng tượng của hắn, hắn có muốn cũng không thể nghĩ đến, những điều năm năm trước hắn nghe được, lại là trống đánh xuôi kèn thổi ngược.

Thấy Mạnh Thiệu Hiên bị lôi ra, trong miệng lại mắng to, hai mắt hắn đỏ sậm, ngón tay bám trên cửa không chịu buông ra, An Thành có chút kinh sợ nhìn Mạnh Thiệu ĐÌnh, thấy hắn không có ý bảo dừng, chỉ đưa mắt ra hiệu, làm cho người này từng ngón từng ngón tay hắn gỡ ra, rồi đưa hắn ra ngoài cửa...

"Tĩnh Tri...Tĩnh Tri..." Mạnh Thiệu Hiên mang thanh âm khàn khàn mà đau khổ, nguyên bản nhìn Tĩnh Tri nằm trên ghế sa lon, con ngươi đen kịt bỗng chuyển động, cô nháy mắt mấy cái, một nhóm nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, trong phòng không có những người khác, chỉ có Mạnh Thiệu Đình đứng quay lưng về phía cô, khoảng cách không xa, nhưng cũng không tính là gần...

Cô thử thăm dò thân thể một chút, trên người đau lợi hại như thể xe nghiền qua, nhưng còn có khí lực, Tĩnh Tri hơi quay đầu đi, nước mắt chảy nhìn phía cửa, cô không thấy Thiệu Hiên...

Nếu như cô chết, hắn có hận cô không? Thế nhưng ai cho cô một lý do để sống?

Tĩnh Tri cười, nhắm mắt lại, cô quay mặt đi, thanh âm Thiệu Hiên trong hành lang nhỏ dần, cô cảm giác được ánh sáng chiếu vào mặt mình ấm áp, lông mi run rẩy, cô chậm rãi mở mắt ra, xuyên thấu qua rèm cửa sổ, cô còn nhìn thấy bóng bay màu sắc phập phềnh phấn hồng, dưới lầu là cung điện hạnh phúc, nhưng cô không có cơ hội đi vào.

Số phận như vậy vô tình, đã đem cô khóa ở ngoài cửa một bước, không có cách nào đi vào được.

Thiệu Hiên, nếu như có kiếp sau, anh tìm được em trước, đừng để người khác giành trước, sau đó cả đời như vậy, bá đạo một chút, đem em cướp đi giam cầm bên cạnh anh cả đời...

Tĩnh Tri bỗng nhiên ngồi dậy, cô lại là đứng dậy cực nhanh,thân thể mảnh khảnh phảng phất trong nháy mắt, từ sô pha chạy đến phía cửa sổ...

Mạnh Thiệu Đình vừa nghe thấy phía sau động tĩnh, vội vàng xoay người lại, lại đã quá muộn, hắn chỉ nhìn thấy một mạt phất phơ thân ảnh màu trắng trước mắt hiện lên, vô ý thức muốn bước về phía trước bắt được cô, tay lại túm không được, hắn mở mắt trừng trừng nhìn cô đánh bạc tất cả rèm cửa thật dày đụng vào trên cửa sổ thủy tinh, máu tươi lập tức liền tóe ra, tiếng nổ cực lớn tựa như nện thẳng vào ngực hắn, làm cho hắn trong khoảng thời gian ngắn ngốc như gà gỗ, không thể động đậy.

Thủy tinh rắn chắc như vậy, lại bị cô cứng rắn đụng vỡ tan, thủy tinh trong suốt nứt ra nhìn như mạng nhện, máu đọng trên những khe nứt, máu tươi của cô, xinh đẹp dưới sắc màu ấm áp nhưng lại phiếm ra quỷ dị quang mang...

Mạnh Thiệu Đình răng không ngừng run rẩy, toàn thân hắn như rơi vào hầm băng lạnh thấu xương, người phụ nữ kia liền như vậy liều lĩnh dùng tính mạng của cô để làm câu trả lời đối với hắn, hắn huých cô, cô tình nguyện chết để phản kháng...

Thân thể Tĩnh Tri rách nát như một đống vải trắng bị người ta ném ở trên cửa sổ chậm rãi tuột xuống, máu tươi của cô ồ ồ chảy ra, lúc cô trượt xuống trên cửa thủy tinh nhuộm một màu đỏ của máu, đến cuối cùng, một thân toàn máu, mềm nhũn rơi trên mặt đất...

Lúc Tĩnh Trí đụng vào cửa sổ thủy tinh, Mạnh Thiệu Hiên đang bị người đưa xuống lầu, một tiếng nặng nề cự hưởng, kinh động mọi người dưới lầu.

Mạnh Thiệu Hiên giật mình ngẩng đầu nhìn, ánh sáng như ngọc dưới ánh sáng mặt trời, hắn thấy rõ ràng một mạt đỏ tươi, mặt của cô mơ hồ một tầng máu, như ẩn như hiện không thấy rõ...

"Tĩnh Tri, Tĩnh Tri a..." Hắn bỗng nhiên như nổi điên kêu tên cô, thừa dịp những người đó sững sờ trong nháy mắt tránh ra, hắn chạy mấy bước, chợt thấy xung quanh hốc mắt một trận đau nhói, vô số vết lốm đốm trước mắt không ngừng toát ra, bỗng nhiên là tuyết trắng, bỗng nhiên là đỏ tươi, Mạnh Thiệu Hiên bò dậy, trước mắt lại đột nhiên tối sầm, hai mắt đau nhức như kim đâm, mà trong đầu cũng như bị người đâm vào mấy ngàn cây trâm, Mạnh Thiệu Hiên dùng sức mở mắt, trước mắt vẫn là một mảng đen kịt, hắn mất đi phương hướng, lục lọi chạy về phía trước, có người đuổi theo hắn, đem hai cánh tay của hắn gắt gao giữ, hắn nghe được tiếng bước chân chạy tới, còn nghe được Thi Thi hét chói tai, Kiều Tử Tích giận mắng cùng chất vấn, nhưng mà lại không có thanh âm của Tĩnh Tri...

"Tĩnh Tri...Tĩnh Tri a, em đang ở đâu?" Hắn lục lọi trong tầm mắt đen kịt, đoàn người lộn xộn, khóc náo cùng chửi bới, trong đầu hắn đau dữ dội, hắn không muốn nghe này đó, hắn chỉ muốn đi xem Tĩnh Tri, cô thế nào ngốc như thế, thế nào cứ như vậy ngốc...

"Hỗn đản, hỗn đản, con mẹ nó hỗn đản!" Kiều Tử Tích nổi giận giậm chân, hắn không để ý chút nào đến phong độ xông lên, thấy Tĩnh Tri trong lòng Mạnh Thiệu Đình người đầy máu, lại thấy Mạnh Thiệu Hiên bên này tình trạng, trong lòng đã biết được hơn phân nửa, hắn một bước xông lên, hướng Mạnh Thiệu Đình vung quyền: "Mày có phải là người hay không! Người ta đều kết hôn, hôm nay là hôn lễ! Con mẹ nó mày chính là súc sinh!"

Mạnh Thiệu Đình hai tay ôm Tĩnh Tri, muốn tránh cũng không được, bị một quyền của hắn cứng rắn đánh vào hốc mắt, hắn lảo đảo lui về sau một bước, nhưng vẫn là đêm thân thể Tĩnh Tri ôm chặt, mắt nơi đó đau lợi hại, còn tựa như chảy máu, hắn mặc dù chật vật, nhưng vẫn nỗ lực làm cho mình đứng lại, khóe mắt dư quang nhìn thấy An Thành chạy qua, bất giác mở miệng nói: "Nếu anh muốn đánh, hôm khác cho anh đánh đủ, nhưng hiện tại tôi muốn đưa cô ấy đi bệnh viện!"

"Phi! Lại đến phiền mày đưa? Con mẹ nó mày định tính cái gì? Mạnh Thiệu Đình tao thường ngày phục mày, hôm nay mới biết Kiều Tử Tích tao cũng có lúc nhìn nhầm người!" Kiều Tử Tích tiến lên muốn đoạt lại Tĩnh Tri, lại bị An Thành nắm lấy cổ tay, hắn đi theo Mạnh Thiệu Đình mấy năm, một thân công phu ít người sánh bằng, mặc dù Kiều Tử Tích thủa nhỏ học võ thuật phòng thân nhưng căn bản không phải đối thủ của An Thành, hắn chỉ dùng chút sức, thế nhưng cảm giác xương cốt như muốn nát ra, trên trán tuôn mồ hôi lạnh, thân thể cũng không khỏi mềm nhũn ra...

"Thiếu gia, ngài mang Phó tiểu thư đi, nơi này có thuộc hạ."

An Thành kính cẩn mở miệng nói.

Mạnh Thiệu Đình khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời, chỉ nói một câu: "Xong việc gọi điện thoại cho Dĩ Kiệt!"

Hà Dĩ Kiệt là nhân vật có máu mặt ở thành phố A, chuyện như vậy dù có tiền muốn bãi bình để không náo ra, cùng ai trên mặt cũng không có quang!

"Thuộc hạ biết, nhị thiếu yên tâm." An Thành gật đầu đáp ứng, trở tay đưa cánh tay Kiều Tử Tích kéo ra: "Kiều Thiếu gia, đây là chuyện nhà họ Mạnh, tốt nhất ngài không nên nhúng tay vào."

"Ta CAO! Mày có buông tay hay muốn tao phế đi tên hỗn đản này?" Kiều Tử Tích tức giận sắc mặt đỏ lên, bạo thô miệng mắng to...

An Thành không đáp, nhưng đáy mắt hiện rõ ràng uất hận, tay liền dùng lực, Kiều Tử Tích kêu thảm một tiếng, mắng không mắng được...

Lâm Thị nhìn Tĩnh Trì một thân đầy máu bị ôm đi, lại nhìn Kiều Tử Tích bị người khấu vẻ mặt chật vật,mà Mạnh Thiệu Hiên cũng ngất đi, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết là nên đuổi theo Tĩnh Trì hay là lưu lại...

Chần chừ một lúc, thấy Mạnh Thiệu ĐÌnh đã ôm Tĩnh Tri lên xe rời đi rất nhanh, mà bên này Kiều Tử Tích gọi thảm thống không chịu nổi, Lâm Thi thương xót, khẽ cắn môi, vẫn là không đuổi theo ra ngoài...

**********
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện