Sáng hôm sau.

Linh thức dậy thật sớm để về nhà lấy đồ, cô không thể nào mặc đồ của Việt mà đi làm được.

5 sáng Linh về tới nhà, cô lén lút đi lên trên phòng, thật không ngờ bắt gặp mẹ ngay ở trên cầu thang.

- Trời ơi mẹ,sao mẹ dậy sớm quá vậy? - Con muốn đi đâu?

- Con về lấy đồ chuẩn bị đi làm. Hôm nay sẽ chuyển sang bộ phận khác. Con làm thư ký cho Hoàng Việt.

- nên như vậy từ lâu rồi mới phải.

- mẹ à, con làm khác việc với chuyên môn của mình mẹ không thấy buồn hay sao?

- Có gì mà phải buồn?

- con có phải là con gái của mẹ không vậy. Con thấy tổn thương quá. Thôi con phải lên phòng đây.( tính bài chuồn :))))

- đứng lại.

- chuyện gì nữa vậy mẹ?

- nhớ làm bữa trưa tình nhân.

- mẹ à, người ta đường đường là tổng giám đốc đấy. Ai lại ăn mấy món bình dân do con nấu chứ, người ta phải đến nhà hàng sang trọng ăn sơn hào hải vị kìa.

- Con có nấu hay là không?

- mẹ đúng là độc tài.

Linh quay xuống bếp, sáng sớm không thể nào ồn ào cãi vã với mẹ được. Với lại nấu cơm đối với Linh cũng chẳng có gì vất vả chỉ mất một lát là xong.

30 phút sau Linh cho hết cơm và đồ ăn vào trong hộp giữ nhiệt rồi lên phòng thay đồ, dạo này nghỉ phép quá nhiều rồi. Nếu còn thêm đi làm muộn nữa thì chắc chắn sẽ trở thành một combo để cho thiên hạ bàn tán.

Tuy bây giờ đã trở thành thư ký riêng của tổng giám đốc nhưng cũng không thể nào đi làm muộn được.

Linh vừa thay đồ xong thì có điện thoại, ba chữ tổng giám đốc hiện trên màn hình, dù chẳng làm gì sai nhưng vẫn cảm thấy hơi lo lắng.

- alo.

- em đang ở đâu?

- Tôi về nhà lấy ít đồ, hôm nay phải đi làm rồi.

- Ở đó đợi.

- Không cần đâu. Tôi có thể tự đi được mà.

Không nghe thấy câu trả lời mà chỉ nghe thấy mấy tiếng tút tút tắt máy, Linh cũng không biết là có nên đứng đợi hay không nữa.

Cô dắt xe ra tới cổng rồi lại dắt xe quay vào, lỡ đi rồi mà anh ta tới đón thì mặc nhiên cô sẽ trở thành tội đồ. Thôi cứ đứng yên đợi cho chắc.

Trong lúc chờ đợi Linh lấy mấy tập tài liệu mà Việt đưa để làm quen với công việc ra đọc. Cô tuy không phải là không có khả năng nhưng công việc không quen sẽ phải mất thời gian để thích ứng, không thể chủ quan được.

- em đang đứng đợi ai sao?

Linh giật mình quay lại thì thấy Hải.

- anh. Anh đi làm à?

- ừm. Mấy ngày hôm nay em đã đi đâu? Cũng không về nhà.

- em....

- chúng ta quen biết nhau không phải mới chỉ 1,2 năm. Anh là người nhìn em lớn lên, cho dù có chuyện gì xảy ra anh cũng muốn bảo vệ em. Có biết không?

- em biết anh quan tâm em. Em thực ra cũng rất quan tâm đến anh mà. Em lúc nào cũng coi anh giống như anh trai em vậy.

- anh trai?

- ( gật đầu) Công việc của anh có tốt không.

- Bây giờ anh phải đi làm. Tối sẽ nói chuyện với em sau..

Hải vừa quay lưng bước đi thì cũng là lúc Việt lái xe tới, cũng tình cờ nhìn thấy Hải, và tức giận cũng tình cờ quay lại.

Linh nhìn thấy xe Việt tới thì mở cửa xe rồi đi lên, mở cửa ghế sau để ngồi cho thoải mái nhưng không mở được nên cô đành phải ngồi ghế trước.

Sau khi đã ổn định chỗ ngồi rồi mới để ý tâm trạng của Việt hình như hôm nay không tốt, suốt từ lúc tới cho tới khi đi được nửa chặng đường Việt cũng không mở miệng ra nói một câu nào.

- Tổng Giám Đốc, anh làm sao vậy?

- em nhìn tôi giống như đang xảy ra chuyện gì sao?

- Đúng mà. Nhìn anh tôi liên tưởng đến bầu trời u ám đầy mây đen. Hình như sắp có bão.

Việt đưa tay gõ nhẹ vào trán Linh.

- em thật biết cách làm cho người ta phải tức giận.

- tôi đâu có làm gì?

- Người đàn ông đó không nên đứng quá gần.

- anh nói anh Hải à? Anh ấy cùng tôi lớn lên, đối xử với tôi cũng rất tốt.

- vậy nên em thích người đàn ông đó?

- không có, tôi và anh ấy sao có thể chứ.

- Vậy mẫu người đàn ông em thích là người như thế nào?

Khi được hỏi về Bạch Mã hoàng tử trong tương lai ánh mắt Linh trở nên mơ màng.

- người đàn ông của tôi sau này không cần quá đẹp trai, chỉ cần có cơ bắp một chút. Cũng không cần phải quan tâm tôi giống như công chúa, nhưng không bỏ mặc tôi là được.

- sự nghiệp thì sao?

- Tôi không cần người ấy quá tài giỏi, quan trọng là phải có ý chí phấn đấu.

Thật không nghĩ cô gái này lại có suy nghĩ đơn giản tới như vậy. Quả nhiên là một cô gái đơn thuần.

Tâm trạng Việt cũng vui vẻ trở lại, vì dù sao thì Linh cũng đã khẳng định người đàn ông kia không phải là người đàn ông mà cô thích, Việt đương nhiên vẫn còn cơ hội.

Lý do mà Việt không ngay lập tức nói với Linh là anh ta thích Linh không phải do anh ta không nghiêm túc. Vấn đề ở chỗ anh ta không phải là một người đàn ông làm công nhân hay viên chức nhỏ bình thường. Anh ta sợ người phụ nữ khi đến bên anh ta sẽ vì chức quyền vì vật chất chứ không phải vì bản thân anh ta. Người suy nghĩ quá cẩn thận thì chắc chắn họ sẽ hành động cẩn thận, vấn đề yêu đương cũng không ngoại lệ.

Chỉ có điều những người đàn ông như vậy họ lại không có tính trăng hoa. Khi quan tâm hay yêu thương một ai đó thì sẽ rất thật lòng.

- Tổng Giám Đốc, tôi muốn tới văn phòng bàn giao lại công việc cho mọi người.

- không cần, trợ lý của tôi sẽ giúp em sắp xếp. Bây giờ em trực tiếp lên phòng của tôi, từ giờ công việc của em là do tôi quyết định.

Đến cả một lời chào tạm biệt anh ta cũng không cho phép Linh được nói. Thật chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Nhưng dù sao thì mức lương cũng không đến nỗi quá tệ, lại có thể giao lưu gặp gỡ với nhiều người có chức quyền chắc chắn tương lai sẽ rộng mở hơn là chị ngồi trong bốn bức tường vẽ vời. Nhất định khi rảnh rỗi Linh cũng sẽ vẫn thiết kế để cho thỏa mong ước.

Vào công ty, Linh đi tới đâu cũng có những ánh mắt nhìn theo. Người đi bên cạnh cô đâu phải một người đàn ông bình thường, họ không nhìn không được.

Có tiếng xì xào, có tiếng bàn tán. Tâm trạng Linh cũng bị kéo xuống từ đó.

Lên đến văn phòng Tổng Giám Đốc, Việt ngay lập tức nhận ra có chút gì đó không bình thường.

- em có chuyện gì?

- không có gì. Tôi chỉ là không muốn người khác bàn tán sau lưng mình.

- họ bàn tán là bởi vì họ thấy họ không bằng em. Với những con người thấp kém như vậy em không cần để ý.

Linh thấy Việt nói cũng đúng, để ý đến họ đâu có làm cuộc sống của cô tốt hơn? Người trả lương cho cô cũng đâu phải là họ. Làm tốt công việc của mình là được.

- Bây giờ công việc của tôi là gì? Tôi ngồi ở đâu?

Việt chỉ về phía cái bàn bên cạnh anh ta. Theo như những gì mà Linh biết thì cái bàn đó là chỗ của trợ lý mà.

- Tôi ngồi ở đó vậy trợ lý của anh ngồi ở đâu?

- Cậu ấy nói trong phòng này quá ngột ngạt nên muốn chuyển ra ngoài. Em mới tới đây làm công việc chưa quen nên tôi muốn để ý một chút. Có gì không hài lòng sao?

- không... không, tôi không có gì không hài lòng cả.

- chỗ tài liệu trên bàn em đọc qua hết đi. Rất tốt cho công việc của em sau này. Trước mắt cứ làm quen với tất cả các loại giấy tờ mà em sau này phải phụ trách đã, tôi sẽ hướng dẫn cho em từ từ.

Linh đâu có biết là chỉ để nhìn thấy cô mỗi ngày mà tổng giám đốc đã phải hao tốn rất nhiều tâm huyết. Phải sắp xếp người từ bộ phận này sang bộ phận khác sao cho thật ổn thỏa. Đưa ra trăm nghìn lý do để không mất lòng bất cứ một nhân viên nào. Việc của Linh đơn giản là ngồi ở đó, trong tầm quan sát của tổng giám đốc.

Từ nhỏ tính cách của Linh đã khá đơn giản, mưu kế của tổng giám đốc cô đâu thể nghĩ ra được.

Linh chăm chỉ làm việc đến 11 giờ trưa, lúc này cũng cảm thấy đói bụng nên gọi Việt.

- anh qua ăn cơm.

Việt gấp bản kế hoạch đang đọc dở rồi đi về phía Linh.

- không biết có hợp khẩu vị của anh không. Tôi biết là anh không quen ăn mấy đồ này nhưng mẹ tôi bắt nấu.

- em thấy tôi là người như thế à?

- Sao cơ?

- có phải trong mắt em tôi là một người độc tài, chỉ quen ăn cao lương mỹ vị chứ mấy món bình dân này tôi hoàn toàn không biết?

- không phải, ý tôi không phải như thế. Chỉ là sợ anh không thích ăn mấy món này.

Rất muốn nói với Linh rằng chỉ cần được ăn cơm cùng cô, được ăn đồ cô nấu thì cho dù thức ăn có dở thế nào thì Việt vẫn vui vẻ. Nhưng những người như Việt thì không thể nào mở miệng ra nói được mấy lời văn vẻ như thế.

- nếu như muốn biết tôi thích ăn gì thì sau này ngày ngày em có thể hỏi. Tôi sẽ không phiền khi phải trả lời.

- Hả. Ngày nào cũng phải nấu sao?

- có vấn đề gì không? Em bây giờ thân mang trọng trách làm bạn gái của tôi, nếu để hai mẹ biết được chỉ là giả thì tôi và em chắc chắn sẽ gặp rắc rối.

- Tôi biết rồi. Vậy từ mai tôi sẽ hỏi anh.

- được. Anh sẽ đưa thẻ cho em.

- tôi không cầm thẻ của anh đâu.?

Việt lấy thẻ ngân hàng đưa cho Linh.

- em cầm lấy.

- thôi không cần, dù sao đồ ăn cũng là do mẹ tôi mua. Tôi chỉ bỏ ra một chút công sức để nấu thôi. Không tiện.

- em lo lắng chuyện gì, em rút bao nhiêu tiền tôi đều biết hết. Em mà dùng vào những vấn đề linh tinh tôi sẽ lập tức tịch thu thẻ.

Việt còn có thể đưa cho Linh rất nhiều thứ khác, chỉ là thời điểm hiện tại chưa phải là lúc.

Linh không muốn lấy, nhưng nhìn ánh mắt kiểu như cô mà không lấy thì tôi sẽ hành hạ cô từ ngày này qua tháng khác nên Linh phải nhận.

- tôi mua cái gì sẽ ghi vào sổ, anh yên tâm.

Việt đâu có quan tâm gì đến vấn đề ấy, được thấy cô gái ngốc nghếch trước mặt là vui rồi.

Một lát sau.

- Tổng Giám Đốc đẹp trai à.

- ( Nhíu mày) có chuyện gì?

- chiều tôi có thể về sớm một chút được không?

- em mới chuyển bộ phận ngày đầu tiên mà đã muốn xin về sớm?

- Tôi có hẹn.

Việt không nói gì mà đi tới bàn làm việc, anh ta lấy bút ghi ghi chép chép gì đó rồi quay lại.

- Đây là lịch trình cho buổi chiều ngày hôm nay.

Linh cầm lấy đọc, muốn chèn ép nhân viên sao? Muốn bóc lột công sức lao động của cô sao? Chỉ mới đi làm buổi đầu tiên mà lịch trình anh ta ghi ra tới tận 9 tối. Như vậy thì còn rạp chiếu phim nào chiếu nữa mà xem.

- Tổng Giám Đốc anh có nhầm không vậy. Lịch làm việc tới tận 9 giờ tối sao tôi có thể đi gặp bạn được.

- lịch làm việc chỉ tới 6 chiều, đã tính luôn hai tiếng tăng ca cho em. Còn từ đó tới 9 giờ tối chính là thời gian ăn cơm, nghỉ ngơi và tôi phải chịu trách nhiệm bổ túc cho em thêm kiến thức để em làm tốt công việc sau này. Tôi còn chưa cảm thấy bất tiện, em muốn ý kiến sao.

Anh ta nói ra câu nào cũng đều cảm thấy có lý, không hổ danh là nhà lãnh đạo của một công ty lớn. Linh còn biết nói gì nữa chỉ biết lẳng lặng làm theo. Biết vậy đã không nhận lời chuyển qua làm thư ký cho anh ta rồi.

Nhưng mà suy nghĩ lại thì ngoại trừ việc gò bó thời gian thì công việc cũng không có gì vất vả, sau này khi cô quen việc chắc chắn sẽ có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn.

Hải sau khi tan ca từ chỗ làm đã về chuẩn bị rất nhiều thứ. Trước mắt anh ta chỉ muốn quan tâm Linh một chút, để Linh có thể cảm nhận được thành ý của anh ta. Nếu như quá vội vàng nói thích Linh thì chắc chắn sẽ phản tác dụng. Dù sao bên cạnh Linh bây giờ đã có một người đàn ông khác.

Điều duy nhất khiến Hải hối hận đó chính là tại thời điểm mà mọi thứ có thể diễn ra tốt đẹp thì Hải đã chọn cách im lặng. Cứ nghĩ rằng sẽ như trước đây, Linh không có hứng thú với bất cứ một người đàn ông nào, sau khi có sự nghiệp trở về sẽ tỏ tình với Linh rồi kết hôn, cùng nhau sinh vài đứa con nhưng thật không ngờ...

Sau khi chuẩn bị xong hết mọi thứ Hải lấy điện thoại gọi điện cho Linh. Nhưng khi ấy Linh đang cùng tổng giám đốc "chau dồi kiến thức " tại văn phòng nên không dám nghe máy. Mọi thứ ngay từ đầu đã được sắp xếp, cho dù ngày mai, ngày kia, thậm trí cả tuần sau đó cũng khó có thể đi đâu được.

Linh chọn lúc cơ mặt Việt dãn ra nhất để hỏi.

- tổng giám đốc, tôi có thể gọi điện thoại được không?

- em gọi đi, gọi ở đây.

- thế sao được.

- em có biết thời gian của tôi đáng quý như thế nào không?

- tôi biết rồi.

Linh định gọi điện cho Hải. Nhưng suy đi nghĩ lại cũng không biết nói gì cho được nên cô gửi đi một tin nhắn.

" Em xin lỗi hôm nay em phải tăng ca, không thể đi xem phim với anh được rồi"

Tin nhắn ấy chỉ được gửi đi trong vài giây đã nhận ngay được của điện thoại từ Hải, Linh không thể nào không nghe máy.

- em nghe.

- Mấy giờ em tan ca?

- Em cũng không biết nữa.

- anh sẽ tới đón em.

- Không cần đâu, em có người đưa về rồi.

Chính là cảm giác hụt hẫng, cảm giác mất mát đi một thứ vô cùng quan trọng. Nhưng khi ấy người ta lại không biết làm gì ngoài gượng cười.

- Anh biết rồi, sẽ chờ em ở nhà.

Linh tắt điện thoại, vô tình bắt gặp ánh mắt tổng giám đốc đang nhìn mình.

Việt rất hài lòng khi Linh từ chối cuộc hẹn kia. Cho dù có một chút hẹp hòi, một chút ích kỷ nhưng khi đàn ông đã yêu thật lòng một ai đó thì họ không cho phép bất cứ ai đến gần người phụ nữ của họ.

Linh: tôi gọi điện xong rồi, chúng ta tiếp tục thôi.

Linh chăm chú ghi chép, có vài sợi tóc không ngoan ngoãn rơi xuống, trùng hợp lại lọt hai vào tầm mắt của Việt. Anh đưa tay vén tóc cho Linh, nét mặt khi ấy ôn nhu, dịu dàng chưa từng thấy qua bao giờ.

Rõ ràng khí trời mát mẻ nhưng má Linh lại đỏ như vừa đi dưới cái nắng 38 độ. Linh lén nhìn lên,chạm vào đôi mắt kia, sao bản thân lại giống như bị chết đuối ở trong đó vậy.

Việt gõ nhẹ vào mũi Linh một cái rồi cười.

- tập trung vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện