Hắn bắt đầu rút bớt thời gian học xuống một nửa. Bắt đầu suy tính kế hoạch làm giàu. Vì không quá giỏi giang về công việc gì, hay nhớ rõ những sự kiện của tương lai, nên hắn cần phải vạch ra con đường cho mình. Hắn cứ ngồi nghĩ mãi, nghĩ tới khuya, nằm trằn trọc không ngủ được.

Rồi chợt đầu hắn đau như vỡ ra. Như muốn sống không được, muốn chết không xong. Hắn thấy mình sốt rất cao, mồ hôi vã ra như tắm, mắt một trận hoa lên, mọi thứ xung quanh quay tròn tròn.

Đã 30 phút mà cơn đau cũng không giảm, rồi ngất đi lúc nào không biết.

Trong cơn mê, hắn thấy mình lưu lạc đến một vùng đất xa lạ, xung quanh toàn những gió cát xa mạc. Rồi đột nhiên, hắn xuất hiện trong một thành thị, cư dân nơi đây đều rất vui vẻ, họ nói chuyện với nhau bằng một loại ngôn ngữ xa lạ, nhưng kỳ diệu ở chỗ hắn nghe hoàn toàn hiểu họ đang trao đổi gì. Có những câu chuyện tán gẫu hằng ngày, có những kế hoạch thám hiểm những vùng đất xa xôi, có những khu bảo tàng cổ mới phát hiện... đủ thứ trên trời dưới biển.

Thoắt cái hắn lại xuất hiện ngoài cung điện nguy nga tráng lệ, nhìn khá giống kim tự tháp nhưng có nhiều điểm bất đồng. Nhìn những bậc thang cao như có thể bắc lên tận trời, hắn chợt thấy mình nhỏ bé.

Rồi hắn lại lạc vào một khi vườn có đầy các loài hoa lạ, hương thơm rất phong phú, màu sắc rất đẹp. Xung quanh là mô phỏng những thác nước, và những hồ nước xanh trong vắt đến tận đáy. Có những con cá đầy màu sắc đang bơi lội trông rất thích ý.

Cuối cùng hắn lạc vào trong một gian mật thất, nói là một gian những không phải, chính xác là một tòa cung điện to lớn dưới lòng đất, cao cả 300 trăm trượng, rộng không dưới 500 trượng. Khắp nơi là các loại đèn vô cùng xa lạ, thậm chí.... “vô cùng hiện đại”... Đúng. Chính là vô cùng hiện đại. Khác xa với những kiến trúc bên ngoài tuy lộng lẫy nhưng khá cổ. Các loại máy móc chạy không ngừng nghỉ, hình như đang sản xuất một loại đá quý, chính xác hơn là đang truyền thông tin gì đó vào trong tảng đá tím này.

“Rakhata!!! Ngươi đã hoàn thành xong viên đá Babylon chưa? Thời gian không còn nhiều nữa rồi.”- Một người đàn ông mặc giáp, cao lớn, che kín khuôn mặt, nhìn hắn làm người ta thấy sự cao quý và áp lực cực khủng bố.

“Thưa Quốc vương Nabonidus vạn tuế!!! Thần đang đẩy nhanh tối đa tiến độ truyền dữ liệu rồi. Suốt 1 tháng truyền dữ liệu, chắc chắn sẽ hoàn thành trong ngày hôm nay.”- Rakhata quỳ gối báo cáo.

“Tốt lắm. Đế quốc của ta không còn thời gian nữa rồi, Đế quốc Ba Tư - Cyrus Đại Đế đã mang quân bao vây cung điện hoàng gia. Chắc chắn sớm muộn cũng sẽ tới nơi đây. Trời muốn diệt ta thì khó có thể chống lại. Dù sao ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ tối cao này rồi, cũng nên yên nghỉ thôi. Cyrus Đại Đế chắc chắn sẽ mang lại huy hoàng mới cho Babylon của ta. Nhưng cũng không kéo dài được bao lâu. Babylon đã phạm vào tối kỵ của mảnh đất này. Động đất, núi lửa chẳng mấy sẽ nhấn chìm cả quốc gia. Ta đã để lại lời nhắn cho Cyrus. Hy vọng hắn sẽ đưa con dân của ta rời khỏi vùng đất này.

Còn viên đá Babylon, ngươi hãy đặt vào máy nghịch chuyển thời không, bắn nó đi thật xa về hướng Thái Bình Dương. Người hữu duyên sẽ nhận được, hy vọng hắn sẽ biết một chút về sự huy hoàng của nền văn minh này, rồi đem nó phục vụ cho cuộc sống của nhân loại trong tương lai. Những công nghệ vượt thời đại này của quốc sư Rafael không nên xuất hiện tại thời điểm này mới đúng. Ài.”- Quốc Vương Nabonidus thở dài, nhìn về nơi xa xôi mang theo những nhung nhớ vô hạn, cũng kèm theo cả sự dằn vặt vì không thể duy trì sự nghiệp mà tổ tiên phó thác.

Rồi hắn quay ngắt lại, nhìn thẳng vào mắt của Rakhata, kiên định, gật đầu như đã quyết định gì đó.

“Tuân mệnh.!!!” – Rakhata thoáng đau lòng, hô lớn, sau đó dẫn binh lính đi về phía tẩm cung.

Dương Tuấn Vũ nhìn theo thấy cảnh Rakhata dẫn theo binh lính đến vườn treo Babylon, tới nơi thì tất cả phi tần, mỹ nữ và con cái của Quốc Vương Nabonidus đã treo cổ tự vẫn hoặc uống thuốc hết. Hắn và binh lính thoáng sững sờ, ai cũng cố nén những giọt nước mắt. Có lẽ họ đã biết, đất nước bị xâm lăng thì họ sẽ không khác gì nô lệ. Dù Cyrus có tốt đi thế nào đi nữa thì cũng là kẻ xâm lược, chắc chắn hậu cung sẽ bị phế bỏ. Nhìn họ mỉm cười, có lẽ, họ tự nguyện đi trước một bước đợi vị vua, người chồng, người cha của mình.

Dương Tuấn Vũ thấy nghẹn ngào, phải yêu như thế nào mới có thể dứt khoát như vậy. Có lẽ họ cũng không muốn những cận vệ trung thành trước khi chết còn phải mang tiếng xấu tạo phản.

Nhìn lại Nabonidus, hắn đang ngồi trên ngai vàng trong cung điện dưới lòng đất, thờ dai, uống rượu, nước mắt chảy ra. Hắn đang nhìn về hướng hậu cung, rồi mỉm cười, rồi lại chợt khóc lớn. Khi nghe thấy tiếng bước chân của binh lính quay lại. Hắn trở về khuôn mặt nghiêm nghị. Trước mặt cận vệ không được tỏ ra yếu đuối.

“Tít tít tít”. Giọng nói máy móc vang lên: “... The program has been completed. Please allow it to be discharge in 60 seconds.” (Chương trình đã hoàn tất. Xin cho phép mục tiêu được phóng trong vòng 60s).

Nabonidus bước vội đến, ấn 10 ngón tay lên, rồi nhìn vào màn hình, nhỏ một giọt máu và nhét một chiếc nhẫn ở tay phải vào rãnh khóa để nhận diện lệnh. Có thể nói là rất bảo mật.

Tiếng thông báo vang lên: “Order accepted. The system will start the countdown. After 60 seconds, the target will be discharge and the system will destroy itself. Please leave soon.” (Lệnh được chấp nhận. Hệ thống sẽ bắt đầu đếm ngược. Sau 60s, mục tiêu sẽ được phóng đi và hệ thống sẽ tự hủy. Xin nhanh chóng rời khỏi.)

Nabonidus cười lớn. Hắn như đã hoàn thành mục đích. Hắn đứng thẳng, bắt chéo tay trước ngực, quay lưng lại với cận vệ. Đội cận vệ quỳ xuống, mắt nhìn theo bóng lưng cao lớn mạnh mẽ của vị chúa tể, lòng nhiệt huyết dâng trào.

Không ai theo lời hệ thống nhắc nhở mà rời khỏi. Dương Tuấn Vũ thấy một trong những cảnh oai hùng như trong phim vậy. Hắn cũng thầm khâm phục con người vị hoàng đế này. Dù chưa biết rõ nguyên nhân, nhưng có thể khẳng định đây là vị vua cuối cùng của đế chế Babylon cổ đại.

“**, Không ngờ mình lại được chứng kiến dấu mốc lịch sử này. Đúng là không được tận mắt nhìn thấy thì không thế biết được, đế chế Babylon có nền văn minh quá huy hoàng. Dù không có những máy móc tiên tiến ở dưới cung điện ngầm, thì những kiến trúc tuyệt vời ngoài kia, hay những căn nhà của người dân cũng đều rất tinh tế, tỉ mỉ. Họ là người cổ đại, nhưng không hề cổ (ý nói không hề lạc hậu)”

Rồi hắn thấy một cảnh mà khiến hắn há hốc mồm.

Viên đá tím nhỏ bằng ngón tay cái kia được phóng đi, vượt qua không gian thời gian, thế quái nào lại rơi vào đúng đầu hắn. Khi đang ngồi nghĩ cách làm giàu.

“What’s the f**k?” Không đến nỗi nằm ở nhà cũng trúng đạn chứ. Liệu có phải mình lại đi đời không? Nhìn tốc độ bay của nó mà găm vào đầu thì đúng là xong rồi. Không nghĩ tới sống lại được 2 tuần lại chết nhảm nhí. Ông trời cũng quá trêu tức ta đi.

Hắn khóc không ra nước mắt.

Rồi...... Reng Reng Reng

Hình ảnh biến mất, hắn thấy đầu đau như búa bổ, ôm đầu rên rỉ mấy tiếng, rồi theo phản xạ túm lấy cái đồng hồ tắt chuông.

Hắn mở mắt, thấy mọi thứ xung quanh quen thuộc.

“Không chết.??? Quá tốt rồi. Phải thế chứ. Mình đúng là mạng con gián mà. Ha hả.”- Hắn đắc ý cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện