P/s: Cảm ơn các bạn hau113 đã Đề cử 12 Nguyệt Phiếu, bạn [email protected] đã Đề cử 3 Nguyệt Phiếu và bạn rubypinks79 đã Tặng 2,000 đậu cho tác nhé. Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ.
....
Chủ tịch có lẽ đang phát điên rồi, nhưng những lời cậu ta nói đều hợp lý. Mặc dù người không ở công ty nhưng thì ra mọi hành động của nhân viên đều không thoát khỏi sự giám sát của hắn. Sở dĩ nói là của hắn mà không phải của giám đốc Vân Tú là bởi vì nếu giám đốc Tú biết thì đã chẳng phải đợi tới buổi họp hôm nay mới đem ra xử trí, vì những lỗi lầm này giải quyết sớm được ngày nào tập đoàn sẽ càng bớt bị thiệt hại. Vì thế, những người đã biết thì thở dài, còn những người chưa biết hắn thì đã bắt đầu khiếp sợ người này.
- Lê Ngọc Bình- giám đốc lễ tân của Tourism and Marine, cô có thể rời đi được rồi.
Lê Ngọc Bình sợ hãi, cô cứ nghĩ hôm nay được gọi lên đây là có khả năng được thăng chức, nhưng lời chủ tịch nói dường như không phải có ý này. Rời đi … là đuổi việc sao? Dương Tuấn Vũ chán ghét phất tay nói:
- Đừng nghĩ những thứ kinh tởm cô làm tôi không ở đây thì không biết. Đường đường là một giám đốc dưới vài người trên hàng mấy trăm người, vậy mà cô lại có thể tiếp tay cho đội ngũ quay phim 18+, không chỉ thế, còn lén lén lút lút tổ chức đường dây mua bán dâm.
Cô yên tâm, tôi không vu khống cô làm gì cho mệt, bên ngoài cảnh sát đang đợi cô lấy lời khai rồi đấy. Mà yên tâm, mọi hành động bẩn thỉu mà cô làm ở Khu du lịch và khách sạn đã có bằng chứng xác thực ghi lại, cô không cần nói gì cũng có một chỗ trên tòa án và trại giam rồi.
Lê Ngọc Bình nghe hắn nói thẳng tuột ra như vậy thì ngồi sụp xuống, hết, vậy là mất hết những thứ đang có rồi. Trong lòng cô ta tràn ngập sự hối hận, nhưng thời gian một khi trôi đi sẽ không thể trở lại được nữa, bên ngoài nhanh chóng có hai nhân viên công an mặc quân phục tiến vào xách cô ta như xách một con gà đi.
Dương Tuấn Vũ lườm Đông Nghi khiến cô càng xấu hổ, người dưới tay cô quản lý vậy mà còn để xảy ra sự việc này, nếu để báo chí tung lên, hình ảnh khách sạn của Thịnh Thế chẳng phải sẽ bị bôi đen thành động mại dâm sao?
Dương Tuấn Vũ hắn không phải có ý cố tình trách bọn họ, nhưng là người quản lý cao nhất, bọn họ dù không xem xét được toàn bộ nhân viên nhưng ít nhiều cũng phải biết những người làm việc trực tiếp dưới tay mình làm những gì.
- Lê Minh Thư cô có biết cấp dưới của mình Đào Thị Mận, trong thời gian vừa rồi có thu nhập tốt thế
nào không?
Lê Minh Thư nghe chủ tịch nhắc tới tên mình thì hết hồn, nhưng câu hỏi này đặt ra khiến cô ngơ ngác, thu nhập của cấp dưới thì cô biết, tuy vậy nếu họ làm thêm ở ngoài cô cũng không quản được thu nhập ngoài giờ của họ.
Thấy Lê Minh Thư ngơ ngác hắn thở dài thất vọng:
- Các người làm lãnh đạo thật tốt, cấp dưới của mình làm trò mèo gì cũng chẳng biết. Nếu các người có đầu óc nghĩ ra các biện pháp cải thiện sản phẩm của mình thì tốt, thậm chí sáng tạo ra sản phẩm mới tân tiến hơn thì tôi đã không phải mệt mỏi đi xử lý mấy cái chuyện chán ngán này.
Minh Thư cúi đầu, hàm răng trắng bóc cắn cắn môi, dù lời của chủ tịch có phũ phàng nhưng cô biết mình đúng là giám đốc nhưng không đưa thêm ra được sáng kiến gì mới, ngoài việc nâng cấp vận hành hệ thống phân phối siêu tụ điện cho các tập đoàn đối tác.
- Đào Thị Mận đúng không? Tôi cũng chẳng muốn vòng vo làm gì nữa cho mệt, cô tính tới thời điểm ngày 26 tháng 12 năm 2013 đã tuồn ra bên ngoài hơn 1209 chiếc siêu tụ điện, ấy vậy mà những người quản lý của cô và bảo an lại không hề hay biết. Cô làm rất khéo, nhưng mấy trò đấy không thể qua mắt được tôi, cô có thể đi ra ngoài tra tay vào còng rồi. Cútttt!
Dương Tuấn Vũ trừng mắt chỉ tay ra ngoài cửa, lời hắn nói và bằng chứng khiến cô trưởng phòng giám sát á khẩu không nói thêm được lời nào.
- Lê Minh Thư, cô bị giáng chức. Trong thời gian tới tôi sẽ tìm người khác có năng lực quản lý và chịu trách nhiệm tốt hơn. Vân Tú, nhân viên kiểm kê sản phẩm, nhân viên bảo an có qua lại với vụ tuồn hàng công ty ra ngoài, cứ theo danh sách mà Hope đưa ra mà xử lý.
Lê Minh Thư cúi đầu, trong lòng không có gì trách móc, cô biết mình đã phạm sai lầm, nếu không bị khiển trách và giáng chức sẽ không khiến các lãnh đạo khác cảm thấy công bằng.
Cao Thiên Phúc đã biết đến lượt mình, hắn lo lắng xin:
- Chủ tịch, tôi không hề làm gì phi pháp, cấp dưới cũng không có hoạt động sai trái nào cả. Mong chủ tịch xem xét.
Dương Tuấn Vũ nhếch mép:
- Cái tội của cậu không phải làm ra hành động phi pháp gì, mà cái tôi muốn ở cậu chỉ là hỏi xem tiến độ suốt một năm qua của công ty đã làm được cái gì rồi?
Cao Thiên Phúc nghe vậy thì thở phào, cậu ta nghiêm túc báo cáo:
- Cơ sở hạ tầng chủ tịch cung cấp cho chúng tôi thực sự rất tân tiến. Tuy chúng tôi cần hơn 1 tháng để sử dụng thành thạo mọi thứ, nhưng sau 8 tháng tiến hành nghiên cứu, chế tạo thì hiện tại đã cho ra được mô hình tàu du hành vũ trụ thế hệ một rồi.
- Mô hình? Cái cậu nói là đây?
Theo ngón tay Dương Tuấn Vũ chỉ, Hope mở ra một hình ảnh không gian ba chiều, trong đó có một chiếc tàu không gian nhìn như quả bóng tròn hiện lên, sau đấy các thành phần của nó liền tách nhau ra, rõ đến từng chi tiết nhỏ, cứ như vậy lơ lửng trôi trước mặt hắn.
Cao Thiên Phúc tựu hào, hắn đi lên định giới thiệu cho chủ tịch và mọi người nghe nhưng Dương Tuấn Vũ giơ tay ra hiệu muốn hắn đứng lại đấy, rổi thở dài:
- Đây là cái gì?
- Đây là mô hình tàu không gian phiên bản thử nghiệm.
Dương Tuấn Vũ lắc đầu:
- Các người đã làm phí quá nhiều tiền của mới sáng chế ra thứ này?
- Cái này … Chủ tịch … tôi thấy nó có rất nhiều điểm mới đáng khen đó chứ? Đội ngũ nhân viên
của tôi đều là những người giỏi, có người còn làm ở viện nghiên cứu vũ trụ của chính phủ. Bọn họ
…
- Cậu không cần nói rõ thế, những người đó đúng và có bằng cấp và kiến thức cũng khá, tôi cũng không trách các cậu chậm chạp, mà cái tôi muốn nói chính là công nghệ tạo phản lực của các người đang làm đã là thứ lỗi thời rồi, thứ này, người Mỹ họ đã nghĩ ra từ 50 năm trước, giờ áp dụng vào chỉ phí tiền phí của thôi.
Cao Thiên Phúc cười khổ:
- Không ngờ chủ tịch hiểu rất rõ cấu tạo của một tàu vũ trụ như vậy.
- Chẳng cần hiểu quá nhiều, bây giờ cái người ta dùng làm nhiên liệu đẩy tên lửa không còn dùng khí đốt nữa rồi. Khí đốt cậu có thể mang được bao nhiêu? Đủ chạy trong vòng bao lâu?
Người ta đã sử dụng nguồn nguyên liệu phóng xạ hạt nhân, và nhiên liệu Hydro lỏng làm phản lực rồi. Khoa học không phải thứ nghiên cứu lùi, cậu phải hiểu điều đó chứ? Dùng động cơ xăng dầu và khí đốt, cậu đùa tôi à? Tôi cho cậu tiền không phải để làm ra thứ nực cười đấy. Hiểu không?
Dương Tuấn Vũ chán nản, hắn phẩy phẩy tay:
- Ngồi xuống đi, cậu về viết bản kiểm điểm cho tôi, sau đấy nộp lại, cậu làm sao thì làm, nếu không khiến tôi hài lòng thì tự giác xin giáng chức để người có năng lực ngồi lên. Hiểu không?
Cao Thiên Phúc cúi đầu:
- Vâng. Tôi hiểu.
Dương Tuấn Vũ quét mắt nhìn mọi người rồi lắc đầu:
- Đám các người thực sự khiến tôi thất vọng. Đừng nhìn bên ngoài người ta tung hô chúng ta lên tận trời, nhưng các người chẳng làm được cái gì nên hồn cả. Về nhà tự ngẫm lại xem, những thứ các người có được ngày hôm nay liệu có phải do bản thân cố gắng, và mình đã đem lại được lợi ích gì cho công ty, cho tập đoàn.
Hay tất cả chỉ ngồi chờ đợi viện nghiên cứu và tôi tìm ra các sáng chế mới, cải tiến mới. Tôi thuê các người đến để vận hành hệ thống công ty? Nếu các người thực sự nghĩ như vậy, sắp tới tôi sẽ tinh giảm biên chế, rồi lập hệ thống quản lý bằng trí tuệ nhân tạo. So khả năng quản lý nghiêm túc, minh bạch, rõ ràng, các người còn lâu mới bằng AI.
Tôi cũng chẳng bắt các người phải sáng tạo ra thứ gì to tát, nhưng đã làm việc là phải nghĩ xem có cách nào cải tiến công ty, cải tiến bộ phận mình đang nắm giữ không. Chứ không phải tới làm giờ làm hành chính, về giờ hành chính, cứ đều đều mỗi ngày rồi đợi nhận lương.
Các người lúc làm nhân viên còn năng nổ, cống hiến, lên chức quản lý rồi có phải nghĩ đã tới lúc an nhàn. Đây không phải công ty nhà nước, mà là tập đoàn tư nhân, tập đoàn do tôi quản lý. Không làm việc có ích? Xin mời nghỉ việc. Các người nghĩ tôi cần các người?
Xin lỗi, ở ngoài kia, có hàng trăm ngàn người sẽ tranh nhau chen lấn xin ứng tuyển nếu tôi có nhu cầu tìm người, trong số đó, còn quá nhiều người tài năng hơn các cô các cậu. Đừng nghĩ mình ở trên cao rồi thì ngồi hóng mát, cẩn thận gió to quá đẩy ngã sấp mặt xuống đất đấy.
Mọi người nghe vậy ai cũng cúi đầu, bọn họ tuy buồn bực nhưng nhiều hơn là sự xấu hổ, đúng như lời chủ tịch nói, người có thể thay bọn họ nhiều lắm. Bọn họ ngồi đây, làm người lãnh đạo của một tập đoàn đứng top trên thế giới, ai cũng có lúc ưỡn ngực tự hào mình là người đặc biệt.
Nhưng, tới lúc này, tất cả mới nhận ra muôn vàn hào quang của Thịnh Thế suy cho cùng thì không có thứ nào đích thân bọn họ xây dựng, sáng tạo mà tất cả đều do các sản phẩm của Thịnh Thế vốn đã quá vượt trội so với khoa học hiện tại, khiến mặt hàng này luôn luôn bán chạy. Tiền đổ về không dứt, còn bọ họ hầu hết đều an nhàn, ngồi mát ăn bát vàng, chỉ biết hưởng thụ.
Dương Tuấn Vũ cũng mệt mỏi không thôi, hắn vì quá mong muốn tập đoàn hùng mạnh nên đã tạo ra thật nhiều sản phẩm tân tiến, để rồi đám nhân viên trở thành những kẻ lười nhác, chỉ ngồi ăn và chờ chết. Cuộc sống hàng ngày an nhàn, lại nhận được danh tiếng từ trên trời rơi xuống, đi đi về về rồi cuối tháng vui vẻ nhận một sấp tiền dày. Đám này đuổi bớt được ai thì đuổi, giữ chỉ tốn cơm tốn gạo mà thôi.
Dương Tuấn Vũ làm ra quyết định, hắn gõ gõ nhịp lên bàn rồi nói:
- Ngoại trừ Vân Tú, Trần Bằng, Lê Khôi, Lâm Băng, Đông Nghi, Tùng Khôi Kỳ, Lâm Tiểu Di, và Đăng Nguyên, Hồng Hạnh, tất cả những người còn lại lập tức giáng xuống một chức. Những công ty không có giám đốc tạm thời sẽ do tôi phụ trách giải quyết các vấn đề lớn nhất.
Các người làm giữ chức phó cũng đừng mong an nhàn, mỗi ba ngày đều phải nộp cho tôi bảng tổng kết tiến độ công việc, những thứ nào làm được, những thứ nào không làm được, chi tiết mọi thứ nêu ra đầy đủ cho tôi.
Thấy mọi người im lặng hắn quát lên:
- Đã rõ chưa?
- Đã rõ thưa chủ tịch.
- Đừng để tôi đuổi việc hết. Giải tán quay về làm việc đi.
- Chào chủ tịch.
Mọi người cúi đầu chào hắn rồi ỉu xìu rời đi. Đại Boss đã về và trực tiếp ra mặt quản lý mọi công tác của tập đoàn. Bọn họ cảm thấy những ngày tháng an nhàn chính thức đã chấm dứt rồi.
....
Chủ tịch có lẽ đang phát điên rồi, nhưng những lời cậu ta nói đều hợp lý. Mặc dù người không ở công ty nhưng thì ra mọi hành động của nhân viên đều không thoát khỏi sự giám sát của hắn. Sở dĩ nói là của hắn mà không phải của giám đốc Vân Tú là bởi vì nếu giám đốc Tú biết thì đã chẳng phải đợi tới buổi họp hôm nay mới đem ra xử trí, vì những lỗi lầm này giải quyết sớm được ngày nào tập đoàn sẽ càng bớt bị thiệt hại. Vì thế, những người đã biết thì thở dài, còn những người chưa biết hắn thì đã bắt đầu khiếp sợ người này.
- Lê Ngọc Bình- giám đốc lễ tân của Tourism and Marine, cô có thể rời đi được rồi.
Lê Ngọc Bình sợ hãi, cô cứ nghĩ hôm nay được gọi lên đây là có khả năng được thăng chức, nhưng lời chủ tịch nói dường như không phải có ý này. Rời đi … là đuổi việc sao? Dương Tuấn Vũ chán ghét phất tay nói:
- Đừng nghĩ những thứ kinh tởm cô làm tôi không ở đây thì không biết. Đường đường là một giám đốc dưới vài người trên hàng mấy trăm người, vậy mà cô lại có thể tiếp tay cho đội ngũ quay phim 18+, không chỉ thế, còn lén lén lút lút tổ chức đường dây mua bán dâm.
Cô yên tâm, tôi không vu khống cô làm gì cho mệt, bên ngoài cảnh sát đang đợi cô lấy lời khai rồi đấy. Mà yên tâm, mọi hành động bẩn thỉu mà cô làm ở Khu du lịch và khách sạn đã có bằng chứng xác thực ghi lại, cô không cần nói gì cũng có một chỗ trên tòa án và trại giam rồi.
Lê Ngọc Bình nghe hắn nói thẳng tuột ra như vậy thì ngồi sụp xuống, hết, vậy là mất hết những thứ đang có rồi. Trong lòng cô ta tràn ngập sự hối hận, nhưng thời gian một khi trôi đi sẽ không thể trở lại được nữa, bên ngoài nhanh chóng có hai nhân viên công an mặc quân phục tiến vào xách cô ta như xách một con gà đi.
Dương Tuấn Vũ lườm Đông Nghi khiến cô càng xấu hổ, người dưới tay cô quản lý vậy mà còn để xảy ra sự việc này, nếu để báo chí tung lên, hình ảnh khách sạn của Thịnh Thế chẳng phải sẽ bị bôi đen thành động mại dâm sao?
Dương Tuấn Vũ hắn không phải có ý cố tình trách bọn họ, nhưng là người quản lý cao nhất, bọn họ dù không xem xét được toàn bộ nhân viên nhưng ít nhiều cũng phải biết những người làm việc trực tiếp dưới tay mình làm những gì.
- Lê Minh Thư cô có biết cấp dưới của mình Đào Thị Mận, trong thời gian vừa rồi có thu nhập tốt thế
nào không?
Lê Minh Thư nghe chủ tịch nhắc tới tên mình thì hết hồn, nhưng câu hỏi này đặt ra khiến cô ngơ ngác, thu nhập của cấp dưới thì cô biết, tuy vậy nếu họ làm thêm ở ngoài cô cũng không quản được thu nhập ngoài giờ của họ.
Thấy Lê Minh Thư ngơ ngác hắn thở dài thất vọng:
- Các người làm lãnh đạo thật tốt, cấp dưới của mình làm trò mèo gì cũng chẳng biết. Nếu các người có đầu óc nghĩ ra các biện pháp cải thiện sản phẩm của mình thì tốt, thậm chí sáng tạo ra sản phẩm mới tân tiến hơn thì tôi đã không phải mệt mỏi đi xử lý mấy cái chuyện chán ngán này.
Minh Thư cúi đầu, hàm răng trắng bóc cắn cắn môi, dù lời của chủ tịch có phũ phàng nhưng cô biết mình đúng là giám đốc nhưng không đưa thêm ra được sáng kiến gì mới, ngoài việc nâng cấp vận hành hệ thống phân phối siêu tụ điện cho các tập đoàn đối tác.
- Đào Thị Mận đúng không? Tôi cũng chẳng muốn vòng vo làm gì nữa cho mệt, cô tính tới thời điểm ngày 26 tháng 12 năm 2013 đã tuồn ra bên ngoài hơn 1209 chiếc siêu tụ điện, ấy vậy mà những người quản lý của cô và bảo an lại không hề hay biết. Cô làm rất khéo, nhưng mấy trò đấy không thể qua mắt được tôi, cô có thể đi ra ngoài tra tay vào còng rồi. Cútttt!
Dương Tuấn Vũ trừng mắt chỉ tay ra ngoài cửa, lời hắn nói và bằng chứng khiến cô trưởng phòng giám sát á khẩu không nói thêm được lời nào.
- Lê Minh Thư, cô bị giáng chức. Trong thời gian tới tôi sẽ tìm người khác có năng lực quản lý và chịu trách nhiệm tốt hơn. Vân Tú, nhân viên kiểm kê sản phẩm, nhân viên bảo an có qua lại với vụ tuồn hàng công ty ra ngoài, cứ theo danh sách mà Hope đưa ra mà xử lý.
Lê Minh Thư cúi đầu, trong lòng không có gì trách móc, cô biết mình đã phạm sai lầm, nếu không bị khiển trách và giáng chức sẽ không khiến các lãnh đạo khác cảm thấy công bằng.
Cao Thiên Phúc đã biết đến lượt mình, hắn lo lắng xin:
- Chủ tịch, tôi không hề làm gì phi pháp, cấp dưới cũng không có hoạt động sai trái nào cả. Mong chủ tịch xem xét.
Dương Tuấn Vũ nhếch mép:
- Cái tội của cậu không phải làm ra hành động phi pháp gì, mà cái tôi muốn ở cậu chỉ là hỏi xem tiến độ suốt một năm qua của công ty đã làm được cái gì rồi?
Cao Thiên Phúc nghe vậy thì thở phào, cậu ta nghiêm túc báo cáo:
- Cơ sở hạ tầng chủ tịch cung cấp cho chúng tôi thực sự rất tân tiến. Tuy chúng tôi cần hơn 1 tháng để sử dụng thành thạo mọi thứ, nhưng sau 8 tháng tiến hành nghiên cứu, chế tạo thì hiện tại đã cho ra được mô hình tàu du hành vũ trụ thế hệ một rồi.
- Mô hình? Cái cậu nói là đây?
Theo ngón tay Dương Tuấn Vũ chỉ, Hope mở ra một hình ảnh không gian ba chiều, trong đó có một chiếc tàu không gian nhìn như quả bóng tròn hiện lên, sau đấy các thành phần của nó liền tách nhau ra, rõ đến từng chi tiết nhỏ, cứ như vậy lơ lửng trôi trước mặt hắn.
Cao Thiên Phúc tựu hào, hắn đi lên định giới thiệu cho chủ tịch và mọi người nghe nhưng Dương Tuấn Vũ giơ tay ra hiệu muốn hắn đứng lại đấy, rổi thở dài:
- Đây là cái gì?
- Đây là mô hình tàu không gian phiên bản thử nghiệm.
Dương Tuấn Vũ lắc đầu:
- Các người đã làm phí quá nhiều tiền của mới sáng chế ra thứ này?
- Cái này … Chủ tịch … tôi thấy nó có rất nhiều điểm mới đáng khen đó chứ? Đội ngũ nhân viên
của tôi đều là những người giỏi, có người còn làm ở viện nghiên cứu vũ trụ của chính phủ. Bọn họ
…
- Cậu không cần nói rõ thế, những người đó đúng và có bằng cấp và kiến thức cũng khá, tôi cũng không trách các cậu chậm chạp, mà cái tôi muốn nói chính là công nghệ tạo phản lực của các người đang làm đã là thứ lỗi thời rồi, thứ này, người Mỹ họ đã nghĩ ra từ 50 năm trước, giờ áp dụng vào chỉ phí tiền phí của thôi.
Cao Thiên Phúc cười khổ:
- Không ngờ chủ tịch hiểu rất rõ cấu tạo của một tàu vũ trụ như vậy.
- Chẳng cần hiểu quá nhiều, bây giờ cái người ta dùng làm nhiên liệu đẩy tên lửa không còn dùng khí đốt nữa rồi. Khí đốt cậu có thể mang được bao nhiêu? Đủ chạy trong vòng bao lâu?
Người ta đã sử dụng nguồn nguyên liệu phóng xạ hạt nhân, và nhiên liệu Hydro lỏng làm phản lực rồi. Khoa học không phải thứ nghiên cứu lùi, cậu phải hiểu điều đó chứ? Dùng động cơ xăng dầu và khí đốt, cậu đùa tôi à? Tôi cho cậu tiền không phải để làm ra thứ nực cười đấy. Hiểu không?
Dương Tuấn Vũ chán nản, hắn phẩy phẩy tay:
- Ngồi xuống đi, cậu về viết bản kiểm điểm cho tôi, sau đấy nộp lại, cậu làm sao thì làm, nếu không khiến tôi hài lòng thì tự giác xin giáng chức để người có năng lực ngồi lên. Hiểu không?
Cao Thiên Phúc cúi đầu:
- Vâng. Tôi hiểu.
Dương Tuấn Vũ quét mắt nhìn mọi người rồi lắc đầu:
- Đám các người thực sự khiến tôi thất vọng. Đừng nhìn bên ngoài người ta tung hô chúng ta lên tận trời, nhưng các người chẳng làm được cái gì nên hồn cả. Về nhà tự ngẫm lại xem, những thứ các người có được ngày hôm nay liệu có phải do bản thân cố gắng, và mình đã đem lại được lợi ích gì cho công ty, cho tập đoàn.
Hay tất cả chỉ ngồi chờ đợi viện nghiên cứu và tôi tìm ra các sáng chế mới, cải tiến mới. Tôi thuê các người đến để vận hành hệ thống công ty? Nếu các người thực sự nghĩ như vậy, sắp tới tôi sẽ tinh giảm biên chế, rồi lập hệ thống quản lý bằng trí tuệ nhân tạo. So khả năng quản lý nghiêm túc, minh bạch, rõ ràng, các người còn lâu mới bằng AI.
Tôi cũng chẳng bắt các người phải sáng tạo ra thứ gì to tát, nhưng đã làm việc là phải nghĩ xem có cách nào cải tiến công ty, cải tiến bộ phận mình đang nắm giữ không. Chứ không phải tới làm giờ làm hành chính, về giờ hành chính, cứ đều đều mỗi ngày rồi đợi nhận lương.
Các người lúc làm nhân viên còn năng nổ, cống hiến, lên chức quản lý rồi có phải nghĩ đã tới lúc an nhàn. Đây không phải công ty nhà nước, mà là tập đoàn tư nhân, tập đoàn do tôi quản lý. Không làm việc có ích? Xin mời nghỉ việc. Các người nghĩ tôi cần các người?
Xin lỗi, ở ngoài kia, có hàng trăm ngàn người sẽ tranh nhau chen lấn xin ứng tuyển nếu tôi có nhu cầu tìm người, trong số đó, còn quá nhiều người tài năng hơn các cô các cậu. Đừng nghĩ mình ở trên cao rồi thì ngồi hóng mát, cẩn thận gió to quá đẩy ngã sấp mặt xuống đất đấy.
Mọi người nghe vậy ai cũng cúi đầu, bọn họ tuy buồn bực nhưng nhiều hơn là sự xấu hổ, đúng như lời chủ tịch nói, người có thể thay bọn họ nhiều lắm. Bọn họ ngồi đây, làm người lãnh đạo của một tập đoàn đứng top trên thế giới, ai cũng có lúc ưỡn ngực tự hào mình là người đặc biệt.
Nhưng, tới lúc này, tất cả mới nhận ra muôn vàn hào quang của Thịnh Thế suy cho cùng thì không có thứ nào đích thân bọn họ xây dựng, sáng tạo mà tất cả đều do các sản phẩm của Thịnh Thế vốn đã quá vượt trội so với khoa học hiện tại, khiến mặt hàng này luôn luôn bán chạy. Tiền đổ về không dứt, còn bọ họ hầu hết đều an nhàn, ngồi mát ăn bát vàng, chỉ biết hưởng thụ.
Dương Tuấn Vũ cũng mệt mỏi không thôi, hắn vì quá mong muốn tập đoàn hùng mạnh nên đã tạo ra thật nhiều sản phẩm tân tiến, để rồi đám nhân viên trở thành những kẻ lười nhác, chỉ ngồi ăn và chờ chết. Cuộc sống hàng ngày an nhàn, lại nhận được danh tiếng từ trên trời rơi xuống, đi đi về về rồi cuối tháng vui vẻ nhận một sấp tiền dày. Đám này đuổi bớt được ai thì đuổi, giữ chỉ tốn cơm tốn gạo mà thôi.
Dương Tuấn Vũ làm ra quyết định, hắn gõ gõ nhịp lên bàn rồi nói:
- Ngoại trừ Vân Tú, Trần Bằng, Lê Khôi, Lâm Băng, Đông Nghi, Tùng Khôi Kỳ, Lâm Tiểu Di, và Đăng Nguyên, Hồng Hạnh, tất cả những người còn lại lập tức giáng xuống một chức. Những công ty không có giám đốc tạm thời sẽ do tôi phụ trách giải quyết các vấn đề lớn nhất.
Các người làm giữ chức phó cũng đừng mong an nhàn, mỗi ba ngày đều phải nộp cho tôi bảng tổng kết tiến độ công việc, những thứ nào làm được, những thứ nào không làm được, chi tiết mọi thứ nêu ra đầy đủ cho tôi.
Thấy mọi người im lặng hắn quát lên:
- Đã rõ chưa?
- Đã rõ thưa chủ tịch.
- Đừng để tôi đuổi việc hết. Giải tán quay về làm việc đi.
- Chào chủ tịch.
Mọi người cúi đầu chào hắn rồi ỉu xìu rời đi. Đại Boss đã về và trực tiếp ra mặt quản lý mọi công tác của tập đoàn. Bọn họ cảm thấy những ngày tháng an nhàn chính thức đã chấm dứt rồi.
Danh sách chương