Đổng Quán cũng đã nhận ra tấn công là vô ích. Quan trọng nhất là giữ vững kết quả này. Cơ hội phục thù còn ở những trận đấu sau. Dù sao trận này Dương Tuấn Vũ đã làm rối loạn đội hình bố trí của cả đội rồi.
Vì vậy, thời gian 2 phút còn lại hắn ra hiệu cho đồng đội tử thủ.
Dương Tuấn Vũ thấy đội bạn đã chọn ra được chiến thuật hợp lý nhất ở thời điểm hiện tại rồi, hắn có chút tán thưởng với Đổng Quán. Tên này rất khá, rất biết chú ý đến toàn cục, dù đang rất tức giận nhưng vẫn biết gì cần thiết mà không manh động. Hạng người này đối phó không đơn giản.
Dương Tuấn Vũ vẫn quyết định để Chu Phúc Vinh và Trần Lực chơi thấp để phòng đội bạn phản công.
Vì chỉ có Đổng Quán dẫn bóng lên cao tìm vận may, còn bốn đồng đội hắn thì đều cố thủ ở sân nhà, nên rất dễ để cướp bóng của tên này. Hắn có trâu bò cũng không thể dễ dàng vượt qua ba người kèm, chưa kể trong đó Dương Tuấn Vũ luôn thừa cơ hắn định ném rổ tìm vận may mà cướp bóng làm cho Đổng Quán thiếu chút nữa tức chết.
Nhưng hắn cũng chẳng có thời gian mà tức giận, khi mất bóng cũng rất nhanh chạy về thủ.
Dương Tuấn Vũ biết hơn 1 phút là không đủ để thực hiện những quả ném bóng 2 điểm và 1 điểm, nên hắn quyết định chơi lớn.
Đúng vậy, khi hắn có bóng, hắn chuyền cho Duy Mạnh, sau đó ra hiệu cho hắn chạy chỗ để tạo cho mình chút không gian. Vì Dương Tuấn Vũ muốn ném 3 điểm thì không thể cứ có 3 cầu thủ đối phương kèm được. Ném 3 điểm hiện tại hắn vẫn cần có thời gian để nhảy ném. Không như nhiều cầu thủ chuyên nghiệp ở tư thế kèm chặt, chỉ cần có chút không gian họ cũng có thể ném vào rổ.
Duy Mạnh chạy chỗ kéo giãn khoảng cách cho Dương Tuấn Vũ sau đó bất ngờ chuyền lại cho Trần Lực, Trần Lực cũng chuyền ngay sang cho Dương Tuấn Vũ. Hiện tại hắn chỉ bị hai người kèm ở trước mặt. Hắn hơi lách nhẹ sang bên trái, sau đó nhảy nhẹ, tung cú ném từ khu vực 3 điểm.
Do không có ai kèm đủ chặt, vì thế bóng đi khá tốt, đập bảng rồi lăn một vòng quanh rổ và rơi vào rổ.
37-39 đây chính là tỷ số rất nguy hiểm cho đội lớp 10C.
Đến giờ phút này Đổng Quán cũng hết cách rồi, chỉ còn hy vọng vào ý trời thôi.
Còn đúng 45 giây, Đổng Quán quyết định chuyền bóng qua lại bên sân nhà để câu giờ.
Dương Tuấn Vũ rất nhanh nhận ra ý đồ xấu của bọn chúng. Hắn ra hiệu cho Duy Mạnh và Nam Khánh áp sát gây áp lực. Rồi lúc còn 15 giây, một tên hậu vệ của đối phương bắt bóng sai lầm, bóng bắt không dính, hắn phải cố khống chế thêm một nhịp.
Nhưng khi bóng vừa nảy từ đất vào tay hắn thì một bàn tay nhanh như điện cướp bóng từ tay hắn. Dương Tuấn Vũ như một con báo, xuất hiện không một dấu hiệu cướp đi quả bóng dưới sự ngỡ ngàng của tên cầu thủ đối phương.
Đổng Quán nhanh chóng hét lớn vừa bố trí lại đội hình vừa đém từng giây.
10..9...8...7... Không ít khán giả cũng đang trừng mắt lên đếm từng giây cuối cùng.
Rồi Đổng Quán thấy Dương Tuấn Vũ sau cướp được bóng lại không từ khu vực 2 điểm thực hiện cú ném, khu vực này hắn đã rất nhanh bố trí lấp lỗ hổng vì nó là vị trí tốt để Dương Tuấn Vũ ném. Dương Tuấn Vũ dưới con mắt nghi ngờ của đối thủ, đồng đội và toàn bộ khán đài, hắn dẫn bóng chạy về phía sân bên mình, khi vừa tới khu vực 3 điểm.
6...5.....
Hắn xoay người lại rất nhanh, rồi nhảy lên một mình một bóng thực hiện một cú ném xa.
"Thì ra tên này không mong muốn một trận đấu hòa, để bước tiếp vào hiệp phụ. Hắn muốn ném 3 điểm để thắng. Mày thật quá tham vọng rồi."- Đổng Quán vui vẻ - "Kỹ thuật ném trong thời gian gấp gáp có mấy giây, quá khó, không thể nào làm được. Ha Ha. Ngu ngốc"
Bóng vừa bay đi, mọi người đều trơ mắt nhìn, rồi đếm từng giây
4...3... “bộp”- tiếng bóng đập vào bảng rổ.... 2... “bịch”- tiếng bóng đập vào viền rổ...1... bóng lọt vào trong rổ...
Tuýtttttttttttttt...............
Tiếng còi của trọng tài vang lên, mọi người mặc kệ, không khí im lặng quả dị, mọi người đều ngước lên bảng điểm điện tử...
Rồi từ con số 37-39 nhảy lên như tiếng tim mọi người sắp nhảy ra khỏi họng...
....40-39......... one-point game: trận đấu chỉ chênh lệch một điểm
Khán đài bắt đầu có vài người đã hoàn hồn lại, bắt đầu có người hét lên rồi vỗ tay. Mọi người chợt bừng tỉnh. Thế là tiếng hét vang lên như sấm:
- Tuấn Vũ! Tuấn Vũ! Tuấn Vũ!
- Tuấn Vũ uy vũ! Tuấn Vũ bá cháy!
- 10A vô địch! 10 A vô địch....
- Tuấn Vũ em yêu anh..
- Tuấn Vũ làm người yêu của chị đi..
Đủ các kiểu hò hét vang lên. Diệp Minh Châu cũng đã rất vui mừng rồi, cô cho miệng vừa cười vừa khóc, trông rất đáng yêu.
Mai Tuyết Yên cũng vui vẻ cười, nước mắt cứ mặc cho nó chảy xuống. Giờ phút này cô rất muốn đứng dậy vỗ tay rồi chạy xuống sân ôm anh trai chúc mừng. Nhưng cô không thể, cô chỉ đành đứng từ xa vô tay chúc phúc cho anh trai mình.
Ở dưới sân, đối lập với vẻ cay đắng của đội bóng lớp 10 C. Lớp 10A mọi người đã chạy xuống sân, sau đó là màn hò hét vỗ vai chúc mừng làm Dương Tuấn Vũ đau nhếch mép. Rồi hắn nghe thấy loáng thoáng có tiếng hét của tên Chu mập:
- Mọi người tóm hắt ném lên chúc mừng nào. Anh hùng của chúng ta trong trận đấu ngày hôm nay.
- Đúng vậy.. đúng vậy... mọi người cùng chung tay góp sức nào...
Thế là Dương Tuấn Vũ bị mọi người ném lên, mới đầu là chúc mừng thật, nhưng sau đó thấy cả phút vẫn bị ném lên như ném quả bóng, hắn đã nhận ra mình đang bị bọn bạn cờ hó chơi khăm rồi. Hắn hét lên:
- Các anh, các chị, các bác, các chú, bà cô nhỏ, bà cô lớn của tôi. Mau mau cho tớ xuống đi....
Thấy hắn nói năng linh tinh rồi, mọi người cũng cười ha hả, đỡ hắn xuống mặt đất an toàn. Dương Tuấn Vũ lần đầu được tung như tung hứng thấy đầu cũng quay quay rồi. Hắn mặt hơi nhăn lại. Mọi người cũng biết mình trêu hơi quá, vội hỏi:
- Này không sao chứ? Không yếu đến nỗi ném vài cái đã muốn ngất chứ? - Ném vài cái?
Dương Tuấn Vũ mặt đen như đít nồi, hét:
- Mấy người thử như con choi choi như tớ thì biết. Ai ui. Số tôi thật con ** nó quá thảm đi.
Chu bàn tử thấy hắn còn nói hươu nói vườn được thì biết tên này không có vấn đề gì. Hắn cười ha hả chạy đến vỗ vai:
- Thôi không nói chuyện này nữa. Hôm nay lớp mình thắng quá đẹp. Trước trận đấu làm gì có ai tin chuyện này. Ngay cả bản thân lớp mình cũng vậy. Chính vì kỳ tích này tao quyết định hôm nay mời cả lớp đi ăn ở một cửa hàng lẩu Hàn Quốc.
- Oa. Đại gia ra tay thật lớn nha.
- Quá tốt, đợi chút, tao cắt cơm nhà.
-...
Thế là mọi người đều vui vẻ dọn dẹp, sau đó về nhà tắm giặt, rồi hẹn nhau 2 giờ nữa tại số 24 lẩu Hàn Quốc.
Dương Tuấn Vũ còn phải cùng 8 người còn lại trong đội ở lại nghe thầy Đỗ Tiêu tổng kết lại trận đấu. Mọi người đều nhận được lời khen, chỉ có Hoành Viễn là được ông nhắc nhở cần thi đấu vì tập thể chứ không phải vì mục đích cá nhân. Chắc ông cũng thầm đoán được Hoành Viễn và Dương Tuấn Vũ có xích mích rồi.
Đỗ Tiêu còn nói nếu Hoành Viễn mà không thi đấu hết mình thì sẽ bị loại ra khỏi đội, để những người khác có cơ hội được tham gia thi đấu.
Sau khi nghe thầy tổng kết xong, mọi người chia nhau ra về. Khi đi qua Dương Tuấn Vũ, Đỗ Tiêu nói rất nhỏ và nhanh: “Em đi theo tôi”.
Vì vậy, thời gian 2 phút còn lại hắn ra hiệu cho đồng đội tử thủ.
Dương Tuấn Vũ thấy đội bạn đã chọn ra được chiến thuật hợp lý nhất ở thời điểm hiện tại rồi, hắn có chút tán thưởng với Đổng Quán. Tên này rất khá, rất biết chú ý đến toàn cục, dù đang rất tức giận nhưng vẫn biết gì cần thiết mà không manh động. Hạng người này đối phó không đơn giản.
Dương Tuấn Vũ vẫn quyết định để Chu Phúc Vinh và Trần Lực chơi thấp để phòng đội bạn phản công.
Vì chỉ có Đổng Quán dẫn bóng lên cao tìm vận may, còn bốn đồng đội hắn thì đều cố thủ ở sân nhà, nên rất dễ để cướp bóng của tên này. Hắn có trâu bò cũng không thể dễ dàng vượt qua ba người kèm, chưa kể trong đó Dương Tuấn Vũ luôn thừa cơ hắn định ném rổ tìm vận may mà cướp bóng làm cho Đổng Quán thiếu chút nữa tức chết.
Nhưng hắn cũng chẳng có thời gian mà tức giận, khi mất bóng cũng rất nhanh chạy về thủ.
Dương Tuấn Vũ biết hơn 1 phút là không đủ để thực hiện những quả ném bóng 2 điểm và 1 điểm, nên hắn quyết định chơi lớn.
Đúng vậy, khi hắn có bóng, hắn chuyền cho Duy Mạnh, sau đó ra hiệu cho hắn chạy chỗ để tạo cho mình chút không gian. Vì Dương Tuấn Vũ muốn ném 3 điểm thì không thể cứ có 3 cầu thủ đối phương kèm được. Ném 3 điểm hiện tại hắn vẫn cần có thời gian để nhảy ném. Không như nhiều cầu thủ chuyên nghiệp ở tư thế kèm chặt, chỉ cần có chút không gian họ cũng có thể ném vào rổ.
Duy Mạnh chạy chỗ kéo giãn khoảng cách cho Dương Tuấn Vũ sau đó bất ngờ chuyền lại cho Trần Lực, Trần Lực cũng chuyền ngay sang cho Dương Tuấn Vũ. Hiện tại hắn chỉ bị hai người kèm ở trước mặt. Hắn hơi lách nhẹ sang bên trái, sau đó nhảy nhẹ, tung cú ném từ khu vực 3 điểm.
Do không có ai kèm đủ chặt, vì thế bóng đi khá tốt, đập bảng rồi lăn một vòng quanh rổ và rơi vào rổ.
37-39 đây chính là tỷ số rất nguy hiểm cho đội lớp 10C.
Đến giờ phút này Đổng Quán cũng hết cách rồi, chỉ còn hy vọng vào ý trời thôi.
Còn đúng 45 giây, Đổng Quán quyết định chuyền bóng qua lại bên sân nhà để câu giờ.
Dương Tuấn Vũ rất nhanh nhận ra ý đồ xấu của bọn chúng. Hắn ra hiệu cho Duy Mạnh và Nam Khánh áp sát gây áp lực. Rồi lúc còn 15 giây, một tên hậu vệ của đối phương bắt bóng sai lầm, bóng bắt không dính, hắn phải cố khống chế thêm một nhịp.
Nhưng khi bóng vừa nảy từ đất vào tay hắn thì một bàn tay nhanh như điện cướp bóng từ tay hắn. Dương Tuấn Vũ như một con báo, xuất hiện không một dấu hiệu cướp đi quả bóng dưới sự ngỡ ngàng của tên cầu thủ đối phương.
Đổng Quán nhanh chóng hét lớn vừa bố trí lại đội hình vừa đém từng giây.
10..9...8...7... Không ít khán giả cũng đang trừng mắt lên đếm từng giây cuối cùng.
Rồi Đổng Quán thấy Dương Tuấn Vũ sau cướp được bóng lại không từ khu vực 2 điểm thực hiện cú ném, khu vực này hắn đã rất nhanh bố trí lấp lỗ hổng vì nó là vị trí tốt để Dương Tuấn Vũ ném. Dương Tuấn Vũ dưới con mắt nghi ngờ của đối thủ, đồng đội và toàn bộ khán đài, hắn dẫn bóng chạy về phía sân bên mình, khi vừa tới khu vực 3 điểm.
6...5.....
Hắn xoay người lại rất nhanh, rồi nhảy lên một mình một bóng thực hiện một cú ném xa.
"Thì ra tên này không mong muốn một trận đấu hòa, để bước tiếp vào hiệp phụ. Hắn muốn ném 3 điểm để thắng. Mày thật quá tham vọng rồi."- Đổng Quán vui vẻ - "Kỹ thuật ném trong thời gian gấp gáp có mấy giây, quá khó, không thể nào làm được. Ha Ha. Ngu ngốc"
Bóng vừa bay đi, mọi người đều trơ mắt nhìn, rồi đếm từng giây
4...3... “bộp”- tiếng bóng đập vào bảng rổ.... 2... “bịch”- tiếng bóng đập vào viền rổ...1... bóng lọt vào trong rổ...
Tuýtttttttttttttt...............
Tiếng còi của trọng tài vang lên, mọi người mặc kệ, không khí im lặng quả dị, mọi người đều ngước lên bảng điểm điện tử...
Rồi từ con số 37-39 nhảy lên như tiếng tim mọi người sắp nhảy ra khỏi họng...
....40-39......... one-point game: trận đấu chỉ chênh lệch một điểm
Khán đài bắt đầu có vài người đã hoàn hồn lại, bắt đầu có người hét lên rồi vỗ tay. Mọi người chợt bừng tỉnh. Thế là tiếng hét vang lên như sấm:
- Tuấn Vũ! Tuấn Vũ! Tuấn Vũ!
- Tuấn Vũ uy vũ! Tuấn Vũ bá cháy!
- 10A vô địch! 10 A vô địch....
- Tuấn Vũ em yêu anh..
- Tuấn Vũ làm người yêu của chị đi..
Đủ các kiểu hò hét vang lên. Diệp Minh Châu cũng đã rất vui mừng rồi, cô cho miệng vừa cười vừa khóc, trông rất đáng yêu.
Mai Tuyết Yên cũng vui vẻ cười, nước mắt cứ mặc cho nó chảy xuống. Giờ phút này cô rất muốn đứng dậy vỗ tay rồi chạy xuống sân ôm anh trai chúc mừng. Nhưng cô không thể, cô chỉ đành đứng từ xa vô tay chúc phúc cho anh trai mình.
Ở dưới sân, đối lập với vẻ cay đắng của đội bóng lớp 10 C. Lớp 10A mọi người đã chạy xuống sân, sau đó là màn hò hét vỗ vai chúc mừng làm Dương Tuấn Vũ đau nhếch mép. Rồi hắn nghe thấy loáng thoáng có tiếng hét của tên Chu mập:
- Mọi người tóm hắt ném lên chúc mừng nào. Anh hùng của chúng ta trong trận đấu ngày hôm nay.
- Đúng vậy.. đúng vậy... mọi người cùng chung tay góp sức nào...
Thế là Dương Tuấn Vũ bị mọi người ném lên, mới đầu là chúc mừng thật, nhưng sau đó thấy cả phút vẫn bị ném lên như ném quả bóng, hắn đã nhận ra mình đang bị bọn bạn cờ hó chơi khăm rồi. Hắn hét lên:
- Các anh, các chị, các bác, các chú, bà cô nhỏ, bà cô lớn của tôi. Mau mau cho tớ xuống đi....
Thấy hắn nói năng linh tinh rồi, mọi người cũng cười ha hả, đỡ hắn xuống mặt đất an toàn. Dương Tuấn Vũ lần đầu được tung như tung hứng thấy đầu cũng quay quay rồi. Hắn mặt hơi nhăn lại. Mọi người cũng biết mình trêu hơi quá, vội hỏi:
- Này không sao chứ? Không yếu đến nỗi ném vài cái đã muốn ngất chứ? - Ném vài cái?
Dương Tuấn Vũ mặt đen như đít nồi, hét:
- Mấy người thử như con choi choi như tớ thì biết. Ai ui. Số tôi thật con ** nó quá thảm đi.
Chu bàn tử thấy hắn còn nói hươu nói vườn được thì biết tên này không có vấn đề gì. Hắn cười ha hả chạy đến vỗ vai:
- Thôi không nói chuyện này nữa. Hôm nay lớp mình thắng quá đẹp. Trước trận đấu làm gì có ai tin chuyện này. Ngay cả bản thân lớp mình cũng vậy. Chính vì kỳ tích này tao quyết định hôm nay mời cả lớp đi ăn ở một cửa hàng lẩu Hàn Quốc.
- Oa. Đại gia ra tay thật lớn nha.
- Quá tốt, đợi chút, tao cắt cơm nhà.
-...
Thế là mọi người đều vui vẻ dọn dẹp, sau đó về nhà tắm giặt, rồi hẹn nhau 2 giờ nữa tại số 24 lẩu Hàn Quốc.
Dương Tuấn Vũ còn phải cùng 8 người còn lại trong đội ở lại nghe thầy Đỗ Tiêu tổng kết lại trận đấu. Mọi người đều nhận được lời khen, chỉ có Hoành Viễn là được ông nhắc nhở cần thi đấu vì tập thể chứ không phải vì mục đích cá nhân. Chắc ông cũng thầm đoán được Hoành Viễn và Dương Tuấn Vũ có xích mích rồi.
Đỗ Tiêu còn nói nếu Hoành Viễn mà không thi đấu hết mình thì sẽ bị loại ra khỏi đội, để những người khác có cơ hội được tham gia thi đấu.
Sau khi nghe thầy tổng kết xong, mọi người chia nhau ra về. Khi đi qua Dương Tuấn Vũ, Đỗ Tiêu nói rất nhỏ và nhanh: “Em đi theo tôi”.
Danh sách chương