… Giải quyết xong vụ việc này, khi về đến nhà cũng đã 11 giờ đêm. Hắn gọi điện cho Diệp Minh Châu thì được biết bố cô rất không vui vì Lý Gia Huy đã hẹn gặp hai nhà ăn cơm mà lại có việc đột suất. Sau đó lại gọi điện báo gia đình có việc phải về Hà Đô gấp. Ông ấy vừa đập phá đồ đạc để trút giận.

Dương Tuấn Vũ cũng biết chắc chắn cô gái này lại bị cha mình mắng không ít rồi, nghe giọng cô vẫn còn khàn khàn vì khóc. Hắn đau lòng an ủi:

- Minh Châu đừng khóc nữa, dù sao việc hắn không đến là rất tốt mà. Không nên để ý mấy lời trách móc của ông ấy.

Diệp Minh Châu thấy hắn nói vậy, cô cũng nhớ ra điều gì đó, cô hỏi:

- Cậu làm gì anh ta vậy? Sao anh ta lại không đi được. Khi vợ chồng chú Lý đến có vẻ như không biết trước chuyện anh ta có việc bận gì.

- Hì, bí mật.

- Cậu còn giấu tớ làm chuyện xấu hả? - Hì, cũng không có gì cả. Mình chỉ vẽ mấy cái hình lên capo xe, chọc thủng lốp xe và nhốt anh ta trong nhà tắm thôi. Nhưng không ai biết cả, cậu yên tâm. Ha ha. Chắc hôm nay hắn ta cũng hét khản cổ mà không có ai cứu. Sau gần 3 tiếng, bố mẹ hắn mới quay lại cứu hắn ra.

- Cậu thật là xấu. Nhưng mà sao cậu lại nghĩ ra mấy trò đó.

Đúng lúc này, giọng Triệu Cơ lại vang lên:

- Anh không được khai em ra đâu nhé. Không được vì sắc quên bạn.

Dương Tuấn Vũ thấy cô gái này bây giờ đã học xấu, thấy hắn gặp nạn thì cười vui vẻ, cười xong lại chọc vào chỗ đau cho hắn mấy cái rồi.

Tuy vậy, hắn đâu dám nói tên cô ra. Nói ra rồi giải thích với bà cô nhỏ này thế nào đây? Vì thế hắn nói:

- À, mình xem trên phim, ừm, chính là trên phim.

- Sao cậu có vẻ không chắc chắn thế, cậu nói dối tớ hả?

- À, đúng. À.. không không. Tớ nói thật.

- Chắc chắn có tật giật mình, chắc lại tên Chu mập bày kế cho cậu chứ gì? Để hôm sau đi du lịch tớ cho hắn biết tay một chút. Không thể để hắn làm hư cậu được.

“Xin lỗi mày mập mạp, là cô ấy tự nghĩ ra tên mày, không phải tao nói, ừm, chính là tao không biết gì hết.” Dương Tuấn Vũ thầm bi ai cho số phận đứa bạn chí cốt.



Dương Tuấn Vũ vẫn thường xuyên tập luyện trong căn cứ, gần đây Vân Tú cũng hay đến nhờ hắn giúp đỡ. Cô gái này đúng là rất có khiếu học võ. Tiến bộ khá nhanh, cũng rất thông minh, mọi cái mới đều áp dụng rất linh hoạt. Hoặc có thể nói các môn võ thiên về quan sát, trinh thám và nhu đạo cho nữ này rất phù hợp với cô.

Khi lao vào tập luyện, hắn vẫn không biết chị gái này lúc mới thấy hắn tập thì cảm thấy…, ừm, chính là không phải người.

Dương Tuấn Vũ đeo vào mỗi bên tay chân tạ 20Kg, sau đó lên xà đơn nhiều đến mức cô đếm mỏi mồm, đếm cái được cái quên, chỉ khi nhìn sang thiết bị đếm thì mới biết hắn tập được 800 cái. Tập gym đẩy tạ cũng được 400Kg. Tuy vậy, tay chân của hắn không phát triển quá mức như mấy thanh niên cuồng gym tay to hơn chân, mà chỉ phát triển rất cân đối, hoàn chỉnh. Tất cả là nhờ phương pháp rèn luyện và ăn uống của Triệu Cơ thiết lập cho hắn.

Vân Tú lại nhìn thấy hắn ra đòn, thi triển các chiêu thức võ học nhanh như gió, mà lực lại rất lớn. Cú đấm tối đa của hắn đạt đến 500 Kg. Có thể nói nó bằng cú đấm mạnh nhất trong boxing rồi. Ừm, Mike Tyson được xem như một trong những võ sĩ quyền Anh vĩ đại nhất trong lịch sử, cú đấm của ông có thể đạt mức 534 kg, tất nhiên đây là năm 2017, hiện tại năm 2009 Mike Tyson còn chưa đấm được như vậy.

Nhìn thấy Dương Tuấn Vũ tập luyện chính là động lực để Vân Tú – Elise noi theo. Tuy cô không thể đạt được những cú đấm với sức mạnh như vậy, nhưng các môn võ mà cô học, những chiến thuật mà cô phải tập luyện, sẽ có thể giúp cô đạt được nhiều thứ mà trước đây cô chỉ thấy trên phim ảnh.

Dương Tuấn Vũ gần đây đang rèn cho mình một chiếc cung. Đúng vậy, cung tên, hắn định làm Robin Hood chăng? Việc lấy của người giàu rồi chia cho người nghèo bây giờ không phải là thứ hắn muốn. Tất nhiên, tất cả cũng vì giúp đỡ những người tốt. Hắn thấy anh hùng công khai rất mệt mỏi, nhưng làm anh hùng giấu mặt thì thật rất kích thích. Dù sao cũng là để hắn có thể tiếp xúc trực tiếp với các trận chiến, đúng vậy, hắn cần phải được rèn luyện qua chiến đấu, qua máu và nước mắt. Chỉ có như vậy mới tạo nên một chiến binh mạnh mẽ.

Dương Tuấn Vũ mất cả tuần nay để rèn ra một cây cung ưng ý. Hôm nay hắn cũng đã hoàn thành xong. Hắn lấy ý tưởng từ Hawkeye bow của Avenger và Green Arrow. Cây cung này gồm ba loại tên: Tên thường, tên gây mê và tên xuyên phá.

Sau khi hoàn thành cung và tên, hắn cũng rèn cho Elise những trang bị đầu tiên cho cô, đó là một đôi giày chuyên dụng giảm tối đa tiếng bước chân, nếu kết hợp với môn võ tương tự khinh công, tất nhiên là không thể bay lên, nhưng có thể tăng tốc độ di chuyển, né tránh, đồng thời có thể chạy lướt rất nhanh, và trên nước di chuyển một quãng đường 10 m -1000 m cũng có khả năng. Nếu luyện tập đến mức tối đa mới đạt được những con số kinh khủng này.

Chủ yếu nó để vượt qua mọi loại địa hình phức tạp, đảm bảo được mọi nơi đều có thể phát huy được sức chiến đấu tối đa. Riêng đối với Elise, cô ấy có thể bám sát đối thủ không tiếng động chính là điều quan trọng nhất đối với một trinh thám ngoài thị giác, khứu giác và thính giác.

Tiếp đến là một đôi kính có tích hợp camera.

Dương Tuấn Vũ khi đưa nó cho Vân Tú đã khiến cô nàng này hét lên sung sướng. Những đồ này chưa biết có bao nhiêu công dụng, nhưng tính thời trang vượt thời đại của nó khiến cô mê mẩn. Ừm, vượt mọi địa hình nhưng vẫn có rất đẹp đó lại là chuyện khác. Dương Tuấn Vũ đã làm ra một đôi giày cao gót: Bằng vàng thật.

Kính mắt cũng là làm bằng hợp kim bạc, bạch kim, titan, crom. Đảm bảo độ bền rất cao.

Khi Vân Tú đi giày và đeo chiếc kính gọng tròn lên, nhìn cô trông rất xinh đẹp, có chút đáng yêu, kết hợp với nụ cười xinh đẹp có thể nói bất cứ ai nhìn thấy cô giám đốc này cũng đều muốn ký hợp đồng.

- Không ngờ em lại khéo tay như vậy, làm ra đồ vật vừa đảm bảo chức năng, vừa hợp thời thượng, các họa tiết nhỏ xíu cả mấy milimet này em cũng khắc được. DE? Dragon’s Eye?. Đúng là rất đặc biệt. Mọi nét đều đẹp. Này. Hay em đừng chơi trò căn cứ bí mật nữa, lên trên mặt đất làm đồ thời trang đi. Chị đảm bảo em sẽ giàu rất nhanh.

Dương Tuấn Vũ thấy cô đùa thì cũng vui vẻ. Nhưng hắn rất nhanh nghiêm mặt:

- Elise. Có phải cô thấy mình đùa rất vui? Tôi làm ra những đồ vật này không phải để chơi. Cô hiểu chưa?

Vân Tú đang cười vui vẻ thì nghe thấy giọng nói lạnh lẽo vang lên, đúng là cô hơi vui vẻ quá đà rồi. Ít nhất là trong nơi huấn luyện không thể chơi đùa như ở ngoài đường được. Cô nghiêm giọng đáp:

- Xin Boss tha thứ.

- Tha thứ? Cô cần biết nơi nào có thể chơi đùa được. Sẽ không có lần sau.

- Vâng.

- Hình phạt: Mỗi bài tập gấp đôi, không xong không được về. Bắt đầu.

- Rõ.

Vân Tú buồn bực nhưng không dám cãi lại, cô lại tiếp tục tập luyện.



Thời gian rất nhanh đến hôm cả lớp tập trung đi Phú Quan.

Phú Quan là một hòn đảo phía cực nam của Việt Nam, nơi đây quanh năm nắng gió mát mẻ, không khí vô cùng trong lành, nước biển có rất trong xanh. Tuy vậy vào thời điểm này các khu du lịch mới đưa vào khai thác, quang cảnh còn chưa được đẹp như những năm 2017-2020. Nhưng để chọn một nơi nghỉ dưỡng hoặc du lịch thì nơi đây được coi là sự lựa chọn hàng đầu.

Phú Quan có đảo chim yến, có hang động thạch nhũ rất đẹp, những khu rừng sinh thái trên đảo có vô số những loài động vật được liệt kê vào sách đỏ.

Cũng chính vì lý do này, cả lớp 10A đã phấn khích suốt cả tuần rồi, anh em bạn bè cứ rủ nhau đi mua đồ bơi, đồ cắm trại. Có những thanh niên thì tranh thủ mấy ngày cuối cùng này tập cho body đẹp một chút, ít nhất cũng giảm bớt mỡ hoặc tăng thêm được vài lạng hay 1-2Kg. Không thể để các cô gái xinh đẹp nhìn thấy cái bụng tròn tròn hay là những cái xương sườn gớm ghiếc được.

Vì chuyến du lịch được phép đưa thêm người nhà đi cùng, tất nhiên chi phí tự thanh toán, nên Dương Tuấn Vũ kéo luôn Mai Tuyết Yên đi theo. Không thể để cô em nhỏ trong 2 tuần này cứ ở nhà bưng bê được. Từ khi chân cô bị bệnh, cô đâu có được đi nơi nào xa, càng đừng nói là đi du lịch. Mọi thứ đối với cô đều rất khó khăn. Có cơ hội tuyệt vời thế này, làm sao Dương Tuấn Vũ bỏ quên cô được.

Khi nghe thấy cô muốn ở nhà giúp cha mẹ, hắn đã phải họp cả gia đình, cùng cha mẹ khuyên gãy lưỡi cô mới chịu đi.

Em gái ngoan đã chịu đi, Dương Tuấn Vũ rất vui vẻ, hắn nhân tiện rèn sắt khi đang còn nóng, đưa cô đi mua cả chục bộ quần áo, có đồ biển, có bikini, có quần áo thường ngày. Ừm, kem chống nắng, kem chống côn trùng đốt là không thể thiếu. Hắn còn định tiện tay mua luôn cho cô mấy bộ đồ trang điểm, nhưng cô nói không cần, cô cũng ít khi phải đi đâu cần đến trang điểm.

Dương Tuấn Vũ nhìn lại em mình, thấy cô đúng là không cần phải dùng mấy cái đồ trang điểm này, chỉ mặt mộc đã đủ làm người khác ngẩn ngơ rồi. Môi hồng, răng trắng, mũi nhỏ xinh đủ cao, đôi mắt đen láy long lanh, lông mi cong dài, lông mày vừa phải. Mọi sự đều rất hài hòa.

À, quên, cần mua thêm giày dép, khăn tắm, xà bông…

Thế là hai anh em tay xách mấy chục túi đồ về làm cha mẹ cũng phải trợn mắt. Nhưng thấy đều là đồ cần dùng, họ cũng không trách mắng gì. Mẹ hắn còn quen miệng hỏi:

- Thế hết bao nhiêu tiền, mẹ cho.

Dương Tuấn Vũ cười hì hì, hắn nói:

- Mẹ cho con 10 triệu là đủ.

Giang Tấn thấy vợ mình còn quên mất thằng con đang làm gì, ông cười mắng:

- Cha mẹ vẫn còn đang làm thuê cho ông tướng đấy. Còn xin tiền mẹ. Không đứng đắn.

- Hì, mẹ bây giờ cũng là bà chủ rồi. Rất giàu có mà.

- Được rồi, không đùa nữa. Để cha mẹ giúp hai đứa chuẩn bị đồ, mai đi rồi, hôm nay ngủ sớm chút.

- Vâng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện