Trong bữa ăn này, đối với Lãnh Tuấn Duật mà nói chính là “cực hình”.
Bởi cái ánh mắt của Diệp Ngạo Phong ấy, không còn có lửa nhỏ nữa mà là sự rét lạnh, có thể đóng băng người khác luôn.
Nhưng...
Quan trọng là, ánh mắt ấy “dành” cho anh.
Đúng, mỗi mình anh.
Ok, số anh “đen”.
Anh đã có lòng tốt hỏi giúp tên Ngạo Phong, còn khuyên không nên đi cùng...
Giờ thì sao...
Biết đáp án...
Ghen...
Ừ, “ghen” thật đó.
Nhưng mà không làm liên lụy chị dâu...
Mà xả hết sang anh...
Đệch! Công bằng ở đâu...
Hại anh ăn thì phải chú ý từng chút một như thiếu nữ e lệ, không dám làm rơi đôi đũa hay món ăn đang gắp mặc dù run cầm cập, sống lưng phải thẳng tắp.
Ăn xong, anh như thoát khỏi “cực hình”, tranh trả tiền rồi chuồn ngay, nói là đi đánh xe.
Nếu mà ở thêm một phút nữa, anh tin, mình sẽ xỉu luôn mất, vì ngồi mà chỉ được cự động nhẹ, tê tới chết.
Hàn Tuyết Lạc nhìn tên “khùng” Lãnh Tuấn Duật, lại nhìn sang Diệp Ngạo Phong hỏi: “Tên đó bị gì vậy?”
Trong lúc ăn, cô “rất” để ý tên khùng Lãnh Tuấn Duật này.
Lí do thứ nhất, là tại tên này hỏi nên gây sự chú ý với cô.
Lí do thứ hai, chính là về cách ăn...
Như một cô gái mới trưởng thành, ngồi ăn với các bậc tiền bối...
Ăn xong lại đòi trả tiền rồi chạy như bay ra khỏi quán.
Rốt cuộc là bị làm sao? Thắc mắc nên cô quay sang hỏi Diệp Ngạo Phong.
Diệp Ngạo Phong nhún vai một cái, sải bước ra ngoài.
Thấy Maserati dừng trước mặt, Diệp Ngạo Phong mở cửa ghế sau, ngồi lên. Thấy Lãnh Tuấn Duật không chịu lái, anh nhăn mày hỏi: “Sao không lái?”
“A, Ngạo Phong...” Lãnh Tuấn Duật cà lăm: “Chị dâu...đâu...không...đi cùng à...?”
Thiệt ra, vụ vừa nãy, anh còn chưa hết sợ.
Định để chị dâu lên xe ngồi cùng...
Ai ngờ...
Ngồi mấy phút cũng méo thấy bà chị dâu đâu...
“Không biết, xuống tìm.” Diệp Ngạo Phong nói, rồi dựa lưng vào ghế.
Quả thực, đồ ăn ở quán Smile này “ngon”.
Nhưng sau lúc Tuấn Duật hỏi vụ hôm qua, thì đũa anh cũng chẳng thèm động.
Nói là “bạn cũ”, hỏi xem ai tin?
À quên...lỡ là tri kỉ lâu năm mới gặp thì sao.
Đang nhắm mắt suy nghĩ thì “cạch” một tiếng, Lãnh Tuấn Duật lên xe nói: “Chị dâu gặp người quen nên nói chuyện.”
“Về công ty.” Diệp Ngạo Phong nói.
[...]
Hàn Tuyết Lạc ra khỏi quán liền đụng phải một cô gái 17 tuổi.
“Lăng Lăng.” Hàn Tuyết Lạc đỡ cô gái đó, có chút sững sờ gọi tên.
“Chị Lạc Lạc...” Lăng Lăng nghe giọng quen quen, ngước mắt lên, liền thấy khuôn mặt “lâu” rồi chưa gặp, vui mừng ôm lấy Hàn Tuyết Lạc: “Em nhớ chị lắm.”
“Ừ, chị cũng vậy.” Hàn Tuyết Lạc cười nói.
“Chị, dạo này chị khỏe không?” Lăng Lăng hỏi.
“Chị khỏe, ra ghế ngồi đi.” Hàn Tuyết Lạc nói rồi kéo Lăng Lăng đi tới chỗ có ghế, ngồi xuống.
“Chị đi làm rồi à?” Lăng Lăng nhìn cách Hàn Tuyết Lạc mặc đồ công sở, giọng nói có ngạc nhiên hỏi.
“Ừ, mới có hai ngày.” Hàn Tuyết Lạc vuốt tóc Lăng Lăng, hỏi: “Em dạo này thế nào rồi, việc học ổn không, có biết bảo vệ sức khỏe không?”
“Em ổn mà.” Lăng Lăng cười cười.
“Ừ.” Hàn Tuyết Lạc gật đầu một cái.
Phải nói, cô rất thương Lăng Lăng.
Lăng Lăng từ khi 15 tuổi đã phải đi làm nuôi bản thân.
Cô còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt.
Lúc ấy là vào hôm có cơn mưa rào.
Cô đi uống cafe mà quên mang ô, Lăng Lăng là nhân viên pha chế đồ uống ở quán cafe đấy. Lúc tan làm, Lăng Lăng đã cho cô mượn ô.
Một tuần sau kể từ hôm ấy, cô đã tới quán, định trả ô cho Lăng Lăng nhưng không thấy đâu, hỏi mới biết Lăng Lăng đã bị đuổi việc từ chiều hôm sau, sau cơn mưa rào tối hôm ấy.
Vì đi làm muộn, pha chế nhầm lẫn rồi còn làm rơi đồ.
Thế là quản lý đuổi việc.
Lăng Lăng không nói không rằng xỉu luôn ra đấy.
May là những nhân viên trong quán được Lăng Lăng giúp đỡ, đưa Lăng Lăng vào viện, khám mới biết Lăng Lăng bị sốt.
Cô liền xin địa chỉ nhà Lăng Lăng rồi tới tìm, chăm sóc Lăng Lăng.
Nói chung là rất quan tâm, chăm sóc nhau.
Lăng Lăng luôn coi cô là người tuyệt vời nhất.
Vì khi em ấy khó khăn, cô luôn giúp đỡ.
Nhưng cũng phải mấy tháng rồi, hai người không gặp nhau.
“Chị dâu.” Lãnh Tuấn Duật từ đâu chạy tới hỏi: “Chị, sao ở đây, không về cùng em với Ngạo Phong à?”
“Không, hai người về đi, tôi ở đây nói chuyện với người quen.” Hàn Tuyết Lạc lắc đầu nói.
“Em về trước.” Lãnh Tuấn Duật nói rồi đi về phía xe.
“Chị, ai vậy?” Lăng Lăng thắc mắc hỏi.
“Người quen mà, đó là thư kí cũ của giám đốc chị bây giờ.” Hàn Tuyết Lạc trả lời, rồi cùng trò chuyện với Lăng Lăng.
(Ta thấy, ta cho nữ chính nhiều đất diễn quá, cứ đá nam chính sang một góc cũng thấy tội. Có ai lên tiếng, đòi lại đất diễn cho nam chính - Diệp Ngạo Phong không? À, còn nữa, ta đang đi học nên úp truyện hơi muộn nhé!)
Bởi cái ánh mắt của Diệp Ngạo Phong ấy, không còn có lửa nhỏ nữa mà là sự rét lạnh, có thể đóng băng người khác luôn.
Nhưng...
Quan trọng là, ánh mắt ấy “dành” cho anh.
Đúng, mỗi mình anh.
Ok, số anh “đen”.
Anh đã có lòng tốt hỏi giúp tên Ngạo Phong, còn khuyên không nên đi cùng...
Giờ thì sao...
Biết đáp án...
Ghen...
Ừ, “ghen” thật đó.
Nhưng mà không làm liên lụy chị dâu...
Mà xả hết sang anh...
Đệch! Công bằng ở đâu...
Hại anh ăn thì phải chú ý từng chút một như thiếu nữ e lệ, không dám làm rơi đôi đũa hay món ăn đang gắp mặc dù run cầm cập, sống lưng phải thẳng tắp.
Ăn xong, anh như thoát khỏi “cực hình”, tranh trả tiền rồi chuồn ngay, nói là đi đánh xe.
Nếu mà ở thêm một phút nữa, anh tin, mình sẽ xỉu luôn mất, vì ngồi mà chỉ được cự động nhẹ, tê tới chết.
Hàn Tuyết Lạc nhìn tên “khùng” Lãnh Tuấn Duật, lại nhìn sang Diệp Ngạo Phong hỏi: “Tên đó bị gì vậy?”
Trong lúc ăn, cô “rất” để ý tên khùng Lãnh Tuấn Duật này.
Lí do thứ nhất, là tại tên này hỏi nên gây sự chú ý với cô.
Lí do thứ hai, chính là về cách ăn...
Như một cô gái mới trưởng thành, ngồi ăn với các bậc tiền bối...
Ăn xong lại đòi trả tiền rồi chạy như bay ra khỏi quán.
Rốt cuộc là bị làm sao? Thắc mắc nên cô quay sang hỏi Diệp Ngạo Phong.
Diệp Ngạo Phong nhún vai một cái, sải bước ra ngoài.
Thấy Maserati dừng trước mặt, Diệp Ngạo Phong mở cửa ghế sau, ngồi lên. Thấy Lãnh Tuấn Duật không chịu lái, anh nhăn mày hỏi: “Sao không lái?”
“A, Ngạo Phong...” Lãnh Tuấn Duật cà lăm: “Chị dâu...đâu...không...đi cùng à...?”
Thiệt ra, vụ vừa nãy, anh còn chưa hết sợ.
Định để chị dâu lên xe ngồi cùng...
Ai ngờ...
Ngồi mấy phút cũng méo thấy bà chị dâu đâu...
“Không biết, xuống tìm.” Diệp Ngạo Phong nói, rồi dựa lưng vào ghế.
Quả thực, đồ ăn ở quán Smile này “ngon”.
Nhưng sau lúc Tuấn Duật hỏi vụ hôm qua, thì đũa anh cũng chẳng thèm động.
Nói là “bạn cũ”, hỏi xem ai tin?
À quên...lỡ là tri kỉ lâu năm mới gặp thì sao.
Đang nhắm mắt suy nghĩ thì “cạch” một tiếng, Lãnh Tuấn Duật lên xe nói: “Chị dâu gặp người quen nên nói chuyện.”
“Về công ty.” Diệp Ngạo Phong nói.
[...]
Hàn Tuyết Lạc ra khỏi quán liền đụng phải một cô gái 17 tuổi.
“Lăng Lăng.” Hàn Tuyết Lạc đỡ cô gái đó, có chút sững sờ gọi tên.
“Chị Lạc Lạc...” Lăng Lăng nghe giọng quen quen, ngước mắt lên, liền thấy khuôn mặt “lâu” rồi chưa gặp, vui mừng ôm lấy Hàn Tuyết Lạc: “Em nhớ chị lắm.”
“Ừ, chị cũng vậy.” Hàn Tuyết Lạc cười nói.
“Chị, dạo này chị khỏe không?” Lăng Lăng hỏi.
“Chị khỏe, ra ghế ngồi đi.” Hàn Tuyết Lạc nói rồi kéo Lăng Lăng đi tới chỗ có ghế, ngồi xuống.
“Chị đi làm rồi à?” Lăng Lăng nhìn cách Hàn Tuyết Lạc mặc đồ công sở, giọng nói có ngạc nhiên hỏi.
“Ừ, mới có hai ngày.” Hàn Tuyết Lạc vuốt tóc Lăng Lăng, hỏi: “Em dạo này thế nào rồi, việc học ổn không, có biết bảo vệ sức khỏe không?”
“Em ổn mà.” Lăng Lăng cười cười.
“Ừ.” Hàn Tuyết Lạc gật đầu một cái.
Phải nói, cô rất thương Lăng Lăng.
Lăng Lăng từ khi 15 tuổi đã phải đi làm nuôi bản thân.
Cô còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt.
Lúc ấy là vào hôm có cơn mưa rào.
Cô đi uống cafe mà quên mang ô, Lăng Lăng là nhân viên pha chế đồ uống ở quán cafe đấy. Lúc tan làm, Lăng Lăng đã cho cô mượn ô.
Một tuần sau kể từ hôm ấy, cô đã tới quán, định trả ô cho Lăng Lăng nhưng không thấy đâu, hỏi mới biết Lăng Lăng đã bị đuổi việc từ chiều hôm sau, sau cơn mưa rào tối hôm ấy.
Vì đi làm muộn, pha chế nhầm lẫn rồi còn làm rơi đồ.
Thế là quản lý đuổi việc.
Lăng Lăng không nói không rằng xỉu luôn ra đấy.
May là những nhân viên trong quán được Lăng Lăng giúp đỡ, đưa Lăng Lăng vào viện, khám mới biết Lăng Lăng bị sốt.
Cô liền xin địa chỉ nhà Lăng Lăng rồi tới tìm, chăm sóc Lăng Lăng.
Nói chung là rất quan tâm, chăm sóc nhau.
Lăng Lăng luôn coi cô là người tuyệt vời nhất.
Vì khi em ấy khó khăn, cô luôn giúp đỡ.
Nhưng cũng phải mấy tháng rồi, hai người không gặp nhau.
“Chị dâu.” Lãnh Tuấn Duật từ đâu chạy tới hỏi: “Chị, sao ở đây, không về cùng em với Ngạo Phong à?”
“Không, hai người về đi, tôi ở đây nói chuyện với người quen.” Hàn Tuyết Lạc lắc đầu nói.
“Em về trước.” Lãnh Tuấn Duật nói rồi đi về phía xe.
“Chị, ai vậy?” Lăng Lăng thắc mắc hỏi.
“Người quen mà, đó là thư kí cũ của giám đốc chị bây giờ.” Hàn Tuyết Lạc trả lời, rồi cùng trò chuyện với Lăng Lăng.
(Ta thấy, ta cho nữ chính nhiều đất diễn quá, cứ đá nam chính sang một góc cũng thấy tội. Có ai lên tiếng, đòi lại đất diễn cho nam chính - Diệp Ngạo Phong không? À, còn nữa, ta đang đi học nên úp truyện hơi muộn nhé!)
Danh sách chương