Tại phòng làm việc, Lăng Ngạn Nhiên đang nghiên cứu những bệnh án khó được gửi lên từ các khoa lâm sàng, nhưng lại bị một gã đàn ông không biết phép tắc làm gián đoạn.

Lăng Ngạn Nhiên không quá bất ngờ, đoán rằng sớm muộn gì người này cũng đùng đùng sát khí đến tìm mình, chỉ không ngờ lại nhanh đến vậy.

- Mới gây lộn với em dâu à, không làm tổn hại gì đến con bé chứ? Lăng Ngạn Nhiên vừa cười vừa nói càng khiến ngọn lửa tức giận trong người Lôi Thần Phong càng hừng hực hơn.

- Có vẻ như anh rất hả hê với chuyện này. Hay là anh cố tình?

Lăng Ngạn Nhiên phong thái ung dung, đóng hồ sơ bệnh án dày cộm trên bàn lại, rồi lấy chiếc móc khóa cỏ bốn lá trong túi áo ra lăc lắc trước mặt Lôi Thần Phong.

- Rất đẹp. Anh rất thích.

Lăng Ngạn Nhiên cố ý đánh trống lảng, nửa thật nửa đùa khen chiếc móc khóa, nhưng lại cố ý để Lôi Thần Phong hiểu lầm mình đang khen Tôn Khả Thiên.

Chẳng hiểu tại sao lúc này trong mắt Lôi Thần Phong cái móc khóa ấy thật ngứa mắt, nhất định ngày mai đến công ty sẽ khiển trách người dám duyệt qua mẫu quà này.

- Cô ấy là Lôi phu nhân, là vợ của em.

Nụ cười trên môi Lăng Ngạn Nhiên chợt biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc.

- Đừng xem cô ấy là thế thân của Lâm Vũ Kỳ, như vậy đối với cô ấy không công bằng.

Lôi Thần Phong lấy lại vẻ trầm tĩnh thường ngày, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Lăng Ngạn Nhiên, không hề giấu giếm suy nghĩ của mình.

- Em sẽ cho cô ấy mọi thứ mà con dâu Lôi gia đáng được hưởng.

- Phong à, tình cảm này là gì, hãy tự mình nhìn thấu cho rõ. Đừng để đến khi mất đi rồi mới hối hận. Có ai can tâm làm cái bóng của kẻ khác đâu. Nếu một ngày cô ấy biết được…

- Vì sao lại quan tâm cô ấy như vậy?

Không đợi Lăng Ngạn Nhiên nói hết lời Lôi Thần Phong đã vội chất vấn. Lăng Ngạn Nhiên bề ngoài trông khá gần gũi nhưng chỉ là xã giao, thực ra những thứ anh quan tâm chỉ có người thân và người bệnh. Nay lại luôn mực bảo vệ cô, hay đã nảy sinh tình ý rồi.

- Đương nhiên là vì cô ấy là người duy nhất trong 7 năm nay khiến một kẻ chết tâm như em đau lòng. Điều này khiến anh vô cùng hả dạ đấy. Anh thì không có năng lực khiến chú em tức chết, nhưng cô gái ấy lại có thể, vậy nên anh phải bồi dưỡng nhân tài.

Khóe môi Lăng Ngạn Nhiên giựt giựt, cười ma mị như đã nhìn thấu đối phương. Trên thế gian này người hiểu rõ Lôi Thần Phong nhất là Lôi lão phu nhân, người còn lại chính là Lăng Ngạn Nhiên.

- Hình như có người đang ghen thì phải.

Lăng Ngạn Nhiên nói một câu bâng quơ rồi tiếp tục đọc những trang bệnh án giang dở, mặc kệ người đối diện sắc mặt đã đen đến cực điểm. Thực ra những lúc như vậy Lăng Ngạn Nhiên cũng run sợ lắm chứ, nhưng mấy khi được thấy tên lôi thần mặt lạnh này điên tiết vì tình.

- Tránh xa cô ấy ra!

Lăng Ngạn Nhiên ngơ ngác, tỏ vẻ oan ức vô cùng.

“Mới ở gần vợ nó một lần mà đã đến mức này, nếu nó biết trong lúc cấp cứu và làm tiểu phẫu mình đã nhìn thấy hết cơ thể vợ nó liệu nó có giết mình ngay tại đây không?”

Lăng Ngạn Nhiên khẽ rùng mình, vội tìm cách trốn tránh tên lôi thần này càng nhanh càng tốt. Cũng may ngay lúc cấp bách lại có ai đó gọi điện thoại đến.

- Alo, tôi biết rồi, mau mau chuyển bệnh nhân vào phòng mổ khẩn đi, tôi sẽ có mặt ngay lập tức.

Cúp máy, Lăng Ngạn Nhiên vội vã khoác áo blouse đến phòng cấp cứu, còn Lôi Thần Phong cũng rời đi.

Trong phòng bệnh VIP, hai thế lực đối lập đang xảy ra cuộc chiến nội bộ vô cùng căng thẳng. Má Hoàng và Tiểu Dương trách Tôn Khả Thiên vì đã lén trốn ra ngoài khiến cả hai nơm nớp lo sợ, còn cô thì giận dỗi vì sao hai người họ lại dứt áo vô tình, bỏ cô lại một mình.

Bốn mắt nhìn nhau như quân địch hai bờ chiến tuyến.

- Khả Thiên, cô còn trách tôi và má Hoàng sao, cô trốn ra ngoài, đã thế còn đi chung với bác sĩ Lăng. Lúc hai người cùng tham gia cuộc thi thiết kế gì gì đó, chủ tịch đã theo dõi hết. Tôi và má Hoàng đứng bên cạnh còn không dám thở mạnh đến một tiếng.

Dẫu biết người có lỗi là mình nhưng Tôn Khả Thiên vẫn có chút uất ức.

- Hai người cũng chẳng nghĩa khí gì. Anh ta vừa dứt lời là biến mất với tốc độ ánh sáng, chí ít cũng nên nán lại vài giây chứ.

- Thiếu phu nhân của tôi ơi, cái mạng già này phục vụ ở Lôi gia bao nhiêu năm cũng chưa từng trải qua sợ hãi như vậy. Cô có thể thôi chọc tức cậu chủ được không, lỡ cậu ấy xuống tay thật thì ngay cả lão phu nhân cũng không cứu được cô đâu.

Tôn Khả Thiên nhăn mặt, khẽ vuốt ngực.

- Cũng may anh ta vừa đi rồi. Hai người yên tâm đi, anh ta sẽ không quay trở lại nữa đâu.

Tiểu Dương âm thầm nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy thì cái mạng của mình và má Hoàng sớm sẽ về miền tây thiên cực lạc mất. Không thể để tình trạng này tiếp tục diễn ra, nên gọi má Hoàng ra một góc để hội ý, bàn bạc chiến thuật. Sau một hồi đắn đo đã đưa ra được phương án thay đổi cục diện.

- Chúng ta cá cược đi. Nếu chủ tịch không quay lại thì tôi và má Hoàng sẽ bao che cho cô đi chơi suốt ngày, nhưng nếu chủ tịch quay lại thì cô phải đáp ứng một điều kiện.

Tôn Khả Thiên liếc mắt ngờ vực.

- Điều kiện gì?. Googl? nga? ?rang -- T ?uMT?U???.?n --

- Cải thiện mối quan hệ với cậu chủ.

Cô trau mày suy nghĩ, nếu được má Hoàng tiếp tay thì sẽ không phải lén lút trốn ra ngoài nữa. Chỉ là…

- Cải thiện mối quan hệ là sao ạ?

- Chỉ cần cô không cãi lời cậu chủ là được.

Không cãi lời? Có vẻ căng thẳng nhỉ. Nhưng cuộc chơi nào mà chẳng có được và mất, thôi thì cứ đánh liều một phen.

- Con đồng ý. Nhưng chỉ tính thời gian 1 tiếng đồng hồ kể từ bây giờ, sau thời gian đó cho dù anh ta có đến cũng không tính.

- Thành giao!

Không khí rất yên lặng, mọi người đều nhìn chăm chăm về phía cửa, thỉnh thoảng lại liếc mắt về chiếc đồng hồ treo tường. Có lẽ Lôi Thần Phong không ngờ được rằng có một ngày mình lại bị mang ra làm vật cá cược.

Khi thời gian chỉ còn 10 phút, đột nhiên cửa phòng mở ra khiến cô giật thót tim, cũng may đó chỉ là Lăng Ngạn Nhiên và một điều dưỡng. Anh nói vì hôm nay cô ra ngoài khá lâu nên cần kiểm tra lại tổng thể.

Sau khi đo huyết áp và hỏi một số câu thì nói sức khỏe của cô vẫn ổn định rồi rời đi. Tôn Khả Thiên thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại không thiếu vấn đề nằm ở đâu. Chỉ thấy má Hoàng và Tiểu Dương nói gì đó với nhau rồi lại cười cười.

Khoảnh khắc cô ngỡ bản thân đã dành chiến thắng thì Lôi Thần Phong đã xuất hiện với bộ dạng hớt hải, tóc tai bù xù, trên mặt lấm tấm mồ hôi. Tự hỏi thế lực nào đã khiến vị tổng tài cao cao tại thượng ấy thành ra bộ dạng như vậy. Câu trả lời chính là có người cố tình tung tin giả, thông báo cho Lôi Thần Phong rằng bệnh tình của cô đang trở nặng nên anh ta mới vội vã quay trở lại như vậy.

Vừa đến nơi, Lôi Thần Phong nhìn thấy Lăng Ngạn Nhiên từ trong phòng bệnh bước ra, anh ta nói vừa kiểm tra qua, chỉ là cơn mệt bất thường, nhưng giờ đã qua khỏi rồi. Như vậy đã thành công lừa Lôi Thần Phong một vố, mà cô cũng chẳng hay biết gì.

Tiểu Dương và má Hoàng được lệnh của Lôi Thần Phong trở về biệt thự nên nhanh chóng thu gém đồ đạc rồi đi mất, trước khi đi còn lén lút ăn mừng chiến thắng nữa.

Khi má Hoàng ra tới thang máy thì bắt gặp Lăng Ngạn Nhiên cố tình đứng chờ. Má Hoàng hiểu ý liền ra hiệu cho Tiểu Dương đi xuống dưới trước.

- Má Hoàng, có thể cho con lời giải thích được không.

Chẳng là 30 phút trước bà cảm thấy tình hình không quá khả quan bèn nhắn tin cầu cứu Lăng Ngạn Nhiên, nói rằng bằng mọi cách phải khiến Lôi Thần Phong quay lại bệnh bệnh viện trong vòng 30 phút, không được chậm trễ một phút.

Lăng Ngạn Nhiên đánh liều mang tình trạng bệnh của Tôn Khả Thiên ra để tính kế, không ngờ Lôi Thần Phong lại hủy cuộc hẹn để để quay lại bệnh viện. Trong điện thoại, Lăng Ngạn Nhiên nghe thấy Ám Dạ nhắc nhở cuộc gặp đối tác này rất quan trọng, nếu hủy bỏ thì Lôi thị phải bồi thường mọi thiệt hại.

- Theo lời lão phu nhân thì ta phải thúc đẩy mối quan hệ giữa Thần Phong và Khả Thiên. Con vừa giúp ta được một chuyện rất lớn đấy.

- Vì vậy mà má nhẫn tâm để con đắc tội với thằng nhóc Phong à. Nếu tên lôi thần đó mà biết bị con lừa gạt thì không chừng cái bệnh viện này sẽ bị đóng cửa đó.

- Không sao, sẽ có bà ngoại của con bảo kê. Ta về trước đây.

Lăng Ngạn Nhiên cười bất lực, thôi thì xem như anh đang làm chuyện tốt, vun vén cho mối nghiệt duyên này vậy. Không ngờ bà ngoại phải hao tâm tổn sức đến mức gửi cả chiến mã bên cạnh mình đến để thúc tiến tình cảm của cháu dâu và cháu trai.

Má Hoàng là nhũ mẫu của anh, Thần Phong và Trác Minh, đã làm việc ở Lôi gia hơn 50 năm, cho nên bọn họ đều vô cùng kính trọng. Người ta nói gừng càng già càng cay quả không sai, cứ thế này thì thằng nhóc Phong đó nhất định sẽ gục ngã trước thứ gọi là tình yêu mà thôi.

Sự xuất hiện của Lôi Thần Phong khiến Tôn Khả Thiên nhất thời không thích nghi được, nhanh chóng ăn hết phần cơm tối rồi lên giường đi ngủ sớm, làm như thế sẽ giảm thiểu tối đa thời gian tiếp xúc với anh ta.

Thực ra khi nghĩ lại những lời mình nói hồi chiều có phần hơi quá đáng, nhưng lại không dám mở miệng xin lỗi nên mới trốn tránh. Cứ nghĩ như vậy sẽ ổn, nào ngờ anh ta lại ngang nhiên nằm lên giường bệnh, khiến cô phải nép sát vào thành giường.

- Anh… anh muốn làm gì?

- Đừng làm ồn, để tôi nhắm mắt một chút.

Vẫn cái kiểu bá đạo, ngang ngược như vậy, cô không thèm chấp!

Nhìn anh có vẻ mệt mỏi, hai mắt khẽ nhắm lại rồi ngủ thiếp đi. Được một lúc thì Tôn Khả Thiên phát hiện có điều không đúng. Toàn thân Lôi Thần Phong nóng rực như lửa, khuôn mặt đỏ bừng, lấm tấm mồ hôi.

Cô vội đưa tay lên trán anh sờ thử, quả nhiên là đang bị sốt.

- Lôi Thần Phong, anh bị sốt rồi, để tôi gọi bác sĩ.

Khi Tôn Khả Thiên đang định ngồi dậy ấn chuông gọi điều dưỡng thì bàn tay đột nhiên bị giữ chặt lấy.

- Đừng gọi, không cần đâu.

- Nhưng anh đang bị sốt cao.

- Chỉ cần em yên lặng và nằm cạnh tôi thôi.

Tôn Khả Thiên nghe theo không gọi nữa, nhưng Lôi Thần Phong vẫn giữ tay cô rất chặt, đôi mắt nhắm nghiền, lại thiếp đi từ lúc nào.

Cô nhìn anh rồi thở dài, con người cao ngạo này ngay cả khi mệt mỏi cũng không muốn để người khác thấy mình yếu đuối. Cô từng nghe lão phu nhân kể về anh của trước đây, mất đi người con gái mình yêu nhất, lại còn phải tự tay chôn cất ba mẹ của mình. Nỗi đau mất người thân yêu đó cô đã thấm nhuần.

Thì ra cô và anh rất giống nhau, đều cô độc trong vỏ bọc của riêng mình.

- Lôi Thần Phong à, nếu đã cô đơn như vậy, liệu chúng ta có thể làm bạn không?

Thanh âm vang lên rất nhỏ, chỉ có cô và màn đêm tĩnh mịch nghe thấy, và đương nhiên cũng chẳng có lời hồi đáp.

Ánh mặt trời chiếu ngang qua mắt khiến Tôn Khả Thiên nhăn mày, cảm giác toàn thân bị thứ gì đó ấm áp ôm chặt. Cô tá hỏa khi phát hiện người đàn ông ấy đã tỉnh giấc, lại còn mở to đôi mắt phượng, nhìn chằm chằm vào mình.

Còn chưa kịp phản ứng thì lại có người thứ ba xuất hiện, chứng kiến tư thế vô cùng ám muội này.

- Có phải là đến giờ để bác sĩ khám cho người bệnh rồi không.

Vì cô nằm ở phía trong, lại quay mặt vào lồng ngực Lôi Thần Phong nên không ai có thể nhìn thấy gương mặt của cô đang đỏ rực, cảm giác lại giống như bị bắt gian tại trận.

Không được, thanh giả tự thanh, dù gì cô cũng mà vợ trên danh nghĩa của Lôi Thần Phong, chuyện anh ôm cô ngủ cũng hết sức bình thường.

Khi cô có đủ dũng khí ngóc đầu dậy để đối diện với người kia thì bàn tay to lớn của Lôi Thần Phong đã ghì chặt đầu cô xuống gối, khiến cô muốn nhúc nhích cũng khó khăn.

- Không phải bác sĩ nên ưu tiên cho người bệnh nghỉ ngơi hay sao. Xem ra với tư cách chủ tịch của bệnh viện này tôi cần xem xét lại một số vấn đề.

Đôi diện với lời uy hiếp, Lăng Ngạn Nhiên lại chẳng có nửa điểm sợ hãi.

- Em định sa thải người anh này sao?

- Không hẳn, chỉ là một số khoản đầu tư cần được cân nhắc.

Vừa nghe qua đã biết Lôi Thần Phong đang bói bóng gió đến dự án nâng tầm Trung tâm Tim mạch và Đột quỵ vươn tầm thế giới đây mà.

Lăng Ngạn Nhiên không dại gì động chạm đến con nhím đang xù lông, nhưng không có nghĩa anh sẽ bỏ qua lời uy hiếp này.

Nhân lúc tên lôi thần mặt lạnh kia không để ý liền chụp lén một tấm hình, sau đó âm thầm gửi về cho Lôi lão phu nhân.

- Xin lỗi đã làm phiền, chúc em và em dâu buổi sáng vui vẻ nhé.

Lăng Ngạn Nhiên cố ý nhấn mạnh hai từ vui vẻ rồi vội vàng rời khỏi. Một lúc sau thì nhận được cuộc gọi từ phía Lôi lão phu nhân.

- Cái thằng này, sao con không chụp thêm vài tấm nữa gửi cho ngoại. Có một tấm nhìn sao đủ.

- Bà ngoại, nếu thằng nhóc Phong biết con lén chụp hình nó thì e con sẽ bị băm vằm thành trăm mảnh nhất. Nhưng ảnh này có phí đấy, rẻ thôi, 1 triệu đô cho máy chụp MRI và PET CT.

Thực ra với tài lực của bệnh viện thì dư sức mua mấy cái, nhưng hàng được tặng vẫn thích hơn. Mà đầu dây bên kia vẫn đang cao hứng, không hề chần chừ một giây, ngay lập tức đồng ý. Lăng Ngạn Nhiên thấy bản thân mình có chút bỉ ổi, nhưng vẻ đẹp của những chiếc máy kỹ thuật cao đời mới đã khiến anh gạt đi tất cả.

Sau khi Lăng Ngạn Nhiên rời đi thì Lôi Thần Phong mới chịu buông tay để cô ngồi dậy.

- Này, anh tính nằm đây đến bao giờ?

Lôi Thần Phong vẫn làm bộ thờ ơ khiến cô tức điên, cố tình đá vào chân anh ta một cái. Không biết anh ta có đau chút nào không nhưng chân cô thì rất đau đấy.

- Này, anh tránh ra để tôi bước xuống dưới.

Lôi Thần Phong lười nhác cất lời.

- Đã nói rồi, không được xưng “tôi”, phải xưng “em”.

- Cũng chẳng phải thân thiết gì.

Cô lẩm bẩm, thanh âm phát ra rất nhỏ nhưng Lôi Thần Phong lại nghe không sót chữ nào.

- Không phải đêm qua em còn muốn làm bạn với tôi sao.

Tôn Khả Thiên âm thầm nghĩ liệu anh ta có phải ma quỷ không, đúng là hôm qua cô có nói như vậy, nhưng là nói rất nhỏ và lúc đó anh ta còn đang ngủ say nữa.

- Vậy thì sao, anh cũng đâu có nói là đồng ý.

Bạc môi khẽ cong pha thêm chút ma mị.

- Đương nhiên là tôi không đồng ý rồi, vì em đang là vợ của tôi mà. À mà tôi nghĩ thế này, em xưng “em” còn tôi xưng “anh” lại nghe có vẻ hợp lý hơn.

Lôi Thần Phong vừa nói vừa cười, nửa thật nửa đùa khiến cô suýt nghẹn họng. Chẳng lẽ một cơn sốt cao đã khiến người đàn ông này bị sảng.

- Nói thật đi, anh đang giả dạng Lôi Thần Phong đúng không, anh giấu xác anh ta ở chỗ nào rồi.

Anh ta nhất định bị điên rồi, một Lôi Thần Phong ngang tàn và sắc đá nhìn vẫn thuận mắt hơn một người bị rớt mất liêm sỉ như vậy.

Lôi Thần Phong nhướng mày, nhìn cô bằng thứ ánh mắt ba phần bất lực, bảy phần bó tay toàn tập. Với sự ngô nghê này thì làm sao có thể khiến bọn người quỷ quyệt Lâm gia rơi vào địa ngục đây.

- Chuẩn bị đi, trưa nay xuất viện.

Trong một phần triệu giây, người đàn ông đã thay đổi hoàn toàn, lại trở về với sự lãnh đạm và lạnh lẽo nguyên thủy. Đúng rồi, đây mới là Lôi Thần Phong mà cô quen biết.

Lôi Thần Phong ngồi dậy, bước xuống giường, khoác áo véc rồi rời khỏi. Một lúc sau thì Lăng Ngạn Nhiên đã quay lại, còn không quên lẩm bẩm chửi rủa ai đó.

- Cái thằng nhóc chết tiệt đó miệng còn hôi sữa mà dám đe dọa mình cơ đấy.

Tôn Khả Thiên đang ngồi phác thảo vài bản vẽ trên bàn, thấy anh ta đến liền nghĩ đến chuyện mất mặt lúc sáng. Cũng may Lăng Ngạn Nhiên chỉ thích cà khịa khi có tên lôi thần mặt lạnh kia mà thôi.

- Chào em, dưới áp lực của chồng em thì anh đành phải cho em xuất viện trước dự kiến. Chẳng hiểu sao nghề này bạc bẽo như vậy mà em còn theo học làm gì. Anh thấy em rất có năng khiếu về thiết kế đấy.

Lăng Ngạn Nhiên ngồi xuống ghế, mắt chăm chú nhìn vào hồ sơ bệnh án, rồi nói. Đây là lần đầu tiên có người hỏi cô câu này, vì sao lại theo học ngành y, một ngành chẳng liên quan gì đến năng lực của mình.

- Vì bạn thân của em học y, nên em cũng học theo, vì muốn suốt ngày được nói chuyện cùng cậu ấy.

Cái lý do củ chuối này Lăng Ngạn Nhiên không lường trước được, người ta khi được hỏi câu này đều trả lời vì muốn giúp ích cho xã hội, muốn hành nghề cứu người, hay chí ít là theo nguyện vọng của gia đình.

- Vậy sao. À mà này, anh chỉ cho em một cách đối phó với thằng nhóc đó mỗi khi bị nó chọc tức. Tai không nghe, mắt không thấy, tâm không đau, em cứ vờ như không quan tâm là được.

Tôn Khả Thiên liếc mắt, vẻ mặt đầy ngờ vực. Trước đây cô đã từng thử, hậu quả thế nào cũng đã thấm thía.

- Anh chỉ em tìm đường chết nhanh hơn đúng không. Anh Ngạn Nhiên này, kể cho em nghe một chút về cô gái ấy được không?

Lăng Ngạn Nhiên không ngờ tới Tôn Khả Thiên sẽ hỏi mình như vậy, cũng chưa chuẩn bị sẵn câu trả lời.

- Anh hy vọng một ngày nào đó Thần Phong sẽ kể cho em nghe về cô ấy. Nhưng anh nhắc nhở em một điều, không nên nhắc đến cô gái ấy trước mặt Thần Phong, vì đó là điều cấm kỵ của cậu ấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện