Những ngày gần kề đêm chung kết càng có nhiều thứ phải làm. Mỗi nhà thiết kế phải hoàn thành một bộ sưu tập nhỏ gồm 6 trang phục theo chủ đề tự chọn. Vì Tôn Khả Thiên đại diện cho phòng chế tác nên gần như một tuần này cô đều ăn ngủ ở đó.

Bộ sưu tập của cô lần này có chủ đề “Tự do”, đây là thứ mà ai ai cũng khao khát có được. Tự do sống, tự do khóc, tự do cười, tự do yêu thương. Chỉ cần bạn muốn thì không thứ gì có thể ngăn được bạn.

Chỉ có một sự cố nhỏ xảy ra trong quá trình hoàn thành bộ sưu tập, khi cô chuẩn bị bắt tay vào cắt may thì mấy bản thiết kế đột nhiên biến mất, sau đó lại xuất hiện trên bàn làm việc của cô. Còn những chuyện khác đều diễn ra cực kỳ suôn sẻ.

Ngày thi chung kết cuối cùng đã đến. Sau đêm nay, khi Lâm Nhã Kỳ bị thất bại thê thảm và chịu sự khinh bỉ ê chề, thì cô sẽ chính thức rời khỏi Lôi thị.

Đên chung kết đã đến, nỗi bất an trong lòng cô ngày càng lớn hơn. Cô khẽ đặt tay lên lồng ngực mình, cảm giác được tiếng tim đập thình thịch không theo quy luật.

“Tôn Khả Thiên, Lâm Vũ Kỳ! Mày bị làm sao vậy? Trận chiến này mày đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, chắc chắn sẽ giành chiến thắng thôi...”

Hải Đường khẽ lướt qua, nhận thấy sắc mặt Tôn Khả Thiên không tốt, đành nắm lấy tay cô trấn an. Nghĩ rằng đây là lần đầu tiên cô được tham gia một cuộc thi lớn nên không tránh khỏi hồi hộp.

- Trời ơi, tay cô lạnh đến mức sắp đóng băng luôn rồi. Có phải không khỏe ở chỗ nào không? Cô gượng cười, tỏ ra mọi thứ đều ổn, nhưng biểu cảm ấy càng khiến người khác thêm lo lắng.

Nơi này là phòng thay đồ cho người mẫu, chỉ ít phút nữa thôi các nhà thiết kế sẽ gặp nhau trong sảnh chờ chính, đó sẽ là lần đầu tiên họ nhìn thấy thiết kế của nhau.

Theo thông báo của ban tổ chức cuộc thi thì bộ sưu tập của Lâm Nhã Kỳ được trình diễn đầu tiên, của Tôn Khả Thiên sẽ trình diễn cuối cùng, vậy nên sau khi Lâm Nhã Kỳ kết thúc phần trình diễn thì Tôn Khả Thiên mới được phép cùng những người mẫu bước ra sảnh chờ.

Tiếng vỗ tay mở màn báo hiệu cuộc thi bắt đầu, lần lượt sáu bộ trang phục được các người mẫu trình diễn trên sân khấu. Phía bên dưới, nhân viên của các phòng ban khác ngồi kín cả khán phòng, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi, quả không hổ danh là nữ vương thiết kế của châu Á, mọi thứ không thể chê vào đâu được.

Tiếng bước chân vội vã của chị Vy Sam báo hiệu có chuyện chẳng lành xảy ra.

- Không... không xong rồi.

- Có chuyện gì vậy?

Trái ngược với vẻ hốt hoảng của Vy Sam, chị Linh San lại hết sức điềm tĩnh.

- Chị ra bên ngoài xem đi, mấy bộ trang phục của giám đốc Lâm giống y hệt của Khả Thiên.

Sau khi nghe xong ai nấy cũng tỏ vẻ bất ngờ, những người mẫu bên phía của nhà thiết kế giấu mặt Nhạn Tuyết cũng quay sang hóng hớt. Mấy chuyện đạo nhái tác phẩm đâu phải hiếm gặp, khi đem ra so sánh thì chắc chắn người bị nghi ngờ nhiều hơn chính là Tôn Khả Thiên.

Màn trình diễn kết thúc, Lâm Nhã Kỳ bước vào khu vực sảnh chờ, vẻ mặt đắc ý hiện rõ mồn một.

- Ai da, Tôn Khả Thiên, có phải gặp sự cố gì rồi không. Dù năng lực có kém cỏi cũng đừng nghĩ đến chuyện sao chép tác phẩm của người khác chứ. Nếu bây giờ cô bỏ cuộc thì mọi chuyện chỉ dừng ở mức nội bộ công ty.

Lâm Nhã Kỳ cố gắng nói thật lớn để những người xung quanh nghe thấy, vừa thể hiện mình là bậc tiền bối giơ cao đánh khẽ, vừa để ai ai cũng mỉa mai hành động ăn cắp tác phẩm của Tôn Khả Thiên.

- Khả Thiên của chúng tôi còn lâu mới làm chuyện này, mấy ngày trước bản thiết kế bị mất, ai mà biết được các người có giở trò gì không.

Chứng kiến Lâm Nhã Kỳ khinh người như vậy, Vy Sam cảm thấy chướng tai gai mắt, liền sử dụng chất giọng cao chót vót của mình để xả vào mặt đối phương cho bõ ghét. Tôn Khả Thiên đã nỗ lực và cố gắng như thế nào ai ai trong phòng chế tác cũng biết rõ.

Chị Linh San nãy giờ vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn về phía Tôn Khả Thiên nhận ám hiệu. Một cái gật đầu của cô chính là ám hiệu để chị Linh San gọi cuộc điện thoại quan trọng, khiến mọi chuyện trở về đúng quỹ đạo.

- Lâm Nhã Kỳ, những lời này e rằng nên giành cho cô thì đúng hơn. Cứ để xem ai là người sẽ nhục nhã ê chề đây. Tôi có một thắc mắc rằng những người mẫu của tôi chưa từng xuất hiện, cô cũng chưa từng có cơ hội nhìn qua những bộ trang phục của tôi thì làm sao biết được những bộ trang phục ấy giống trang phục của cô?

Người trong cuộc đã lên tiếng với giọng điệu châm chọc và đầy thách thức. Chẳng những không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn áp bức khiến đối phương bị lép vế.

- Chẳng phải là Vy Sam vừa mới nói trang phục của mấy người giống của tôi sao. Đến nước này còn tỏ ra thanh cao cái nỗi gì. Xem ra cô ấy đã không biết quý trọng cơ hội này. Các vị đồng nghiệp, sau này Tôn Khả Thiên có thân bại danh liệt thì cũng là cô ta tự chuốc lấy. Với danh nghĩa giám đốc sáng tạo của Lôi thị, tôi xin chính thức hủy bỏ tư cách dự thi của cô ta.

Lâm Nhã Kỳ chỉ thẳng mặt cô quát lớn. Tôn Khả Thiên mở nụ cười nhạt. Mọi người xung quanh nín thở từng giây để hóng drama gay cấn. Đúng là từ đầu đến cuối mọi người ngoài phòng chế tác chưa ai nhìn thấy mẫu thiết kế của Tôn Khả Thiên nên chưa đánh giá được mức độ giống bao nhiêu, nhưng cũng nghe rất rõ những lời của Vy Sam nói khi nãy.

- Thứ nhất, tôi là người dự thi chứ không phải chị Vy Sam. Thứ hai những tác phẩm của tôi do chính mình tạo ra, điều đó không thể nghi ngờ, sau khi xem những tác phẩm của tôi mọi người sẽ biết đâu là sự thật.

Cánh cửa phòng thay đồ mở ra, cả sáu người mẫu xuất hiện với thần thái vô cùng cuốn hút. Những bộ trang phục kia thật đẹp, đường cắt may hết sức đơn giản nhưng tinh tế, màu sắc độc đáo khiến tổng thể như một bức tranh hài hòa. Nếu so với những bộ trang phục của Lâm Nhã Kỳ thì đúng là có phong cách thiết kế rất giống nhau, tuy nhiên không hề có mẫu nào giống với bộ sưu tập của Lâm Nhã Kỳ cả.

Ngoài trừ Tôn Khả Thiên và chị Linh San thì không ai biết sự tồn tại của những bộ trang phục này. Chúng được bí mật thiết kế và chế tác bởi chính hai người.

Mấy người Hải Đường, Vy Sam há hốc mồm, rõ ràng những bộ trang phục trước đó hoàn toàn giống với bộ sưu tập của Lâm Nhã Kỳ, nhưng bây giờ lại không phải.

Lần này cứ tưởng chết chắc rồi, ai dè lại có cú bẻ lái khét lẹt như vậy.

- Ai da, xem tôi này. Có lẽ mấy ngày nay thức khuya nhiều quá nên lú lẫn rồi. Mấy bộ trang phục này sao có thể giống với bộ sưu tập của giám đốc Lâm chứ.

Vy Sam vỗ nhẹ lên trán, buông vài câu vu vơ rồi kéo Hải Đường đi ra khu vực dành cho khán giả, chờ bộ sưu tập của Tôn Khả Thiên được trình diễn.

Tôn Khả Thiên cũng rời đi ngay sau đó, chọn một vị trí chính diện sàn catwalk để có thể nhìn ngắm những tác phẩm của mình chứ không bước ra cùng verdette, đó là thói quen từ trước đến giờ của cô và hôm nay cũng không ngoại lệ.

Phải công nhận nhà thiết kế giấu mặt Nhạn Tuyết kia cũng có năng lực. Sự chỉn chu trong cách cắt may đến phối màu đều khiến cô nhớ đến mẹ. Đây là lần đầu tiên từ khi mẹ mất, cô nhìn thấy những tác phẩm theo phong cách như vậy.

Tuy xét về tổng thể có thể nhận ra vài khuyết điểm nhưng đây vẫn là những sản phẩm chất lượng và vô cùng ấn tượng. Nhà thiết kế này nếu được đào tạo trong môi trường khắc nghiệt của Milan chắc chắn sẽ tiến xa hơn nữa.

Thứ Tôn Khả Thiên mong chờ nhất chính là thời khắc bộ sưu tập của mình được tỏa sáng trên sân khấu, một là sàn diễn của Lôi thị, hai là sàn diễn quốc tế. Trong tiếng piano trầm bổng, mọi người bỗng khựng lại, không thể rời mắt khỏi những bộ trang phục.

Bộ sưu tập mà Lâm Nhã Kỳ cố ý ăn cắp có chủ đề “Tự do”, còn bộ sưu tập này của cô mang tên “Khoảng lặng”, cả hai đều là một phần của bộ sưu tập lớn.

Sau tất cả, ai ai cũng cần một khoảng lặng để thu người lại, người ta tự do khóc, tự do cười nhưng đâu tránh khỏi những phút suy tư.

Màn trình diễn kết thúc, mọi người phải mất vài giây để thoát khỏi cảm xúc mà bộ sưu tập mang lại, sau đó là những tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên không ngớt. Lâm Nhã Kỳ ngồi ở phía xa đang tỏ ra vô cùng tức giận, nhưng đó chưa phải món quà cuối cùng mà cô dành tặng cho cô ta đâu.

Một vài người đã bắt đầu nhận ra cả 6 bộ trang phục của Lâm Nhã Kỳ đều nằm trong bộ sưu tập “Tự do – Khóc - Cười” của nhà thiết kế Jenny Ton đến từ tập đoàn thời trang lớn nhất châu Âu – Milan Fashion, đang được chiếu trực tiếp trên tất cả các kênh thời trang quốc tế.

Tiếng xì xào càng lúc càng lớn hơn, khả năng chỉ có một đó chính là Lâm Nhã Kỳ đã ăn cắp tác phẩm. Ai mà không biết quy trình làm việc của Milan hết sức chuyên nghiệp, trước khi ra mắt bộ sưu tập mới đều sẽ gửi tất cả bản thảo lên Hiệp hội Thời trang Thế giới để được công nhận bản quyền trước một tháng để phòng ngừa trường hợp bị đối thủ giở trò.

Thời khắc này, Lâm Nhã Kỳ thần hồn nát thần tính, lao thẳng về phía Tôn Khả Thiên đang ngồi. Cô ta định đưa tay tát cô một cái nhưng bàn tay rất nhanh bị bắt được.

- Tiện nhân, là mày hãm hại tao!

Tôn Khả Thiên nở nụ cười nhạt, hất cánh tay của Lâm Nhã Kỳ ra.

- Vậy cô có dám nói ra cho tất cả mọi người ở đây nghe là tôi đã hại cô như thế nào không?

Đương nhiên Tôn Khả Thiên rất tự tin rằng Lâm Nhã Kỳ có chết cũng không dám thừa nhận lén lút ăn cắp bản thiết kế của cô. Vốn dĩ đó là một cái bẫy chết người, nếu Lâm Nhã Kỳ muốn cạnh tranh bằng chính thực lực của mình thì đã không đi đến bước đường này.

Cái bẫy được giăng ra nhằm mục đích phòng ngừa Lâm Nhã Kỳ giở trò sau lưng, nào ngờ cô ta không những giở trò xảo quyệt mà còn muốn cô thân bại danh liệt. Một nhà thiết kế mà bị dính vết nhơ ăn cắp tác phẩm của người khác thì cả đời cũng không mong ngóc đầu lên được.

Cái bẫy này là do cô ta tự ý bước vào, giờ có thể trách ai.

"Tự do - Khóc - Cười và Khoảng lặng", đó mới là tên gọi thực sự của một bộ sưu tập lớn. Mặc dù được trình diễn ở hai sân khấu khác nhau nhưng tất cả đều hoàn thành tốt sứ mệnh của mình, đó chính là khiến Lâm Nhã Kỳ vạn kiếp bất phục.

Buổi thi tạm thời bị hoãn lại, các nhà thiết kế sẽ về lại phòng thay đồ để chờ quyết định cuối cùng của ban tổ chức.

Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, mọi người trong phòng chế tác bàn tán lên xuống, không ngờ lại có cú ngược dòng ngoạn mục đến thế.

- Khả Thiên, em đoán trước được chuyện này sao?

- Dạ không, em chỉ đề phòng thôi, thực ra 6 thiết kế đầu tiên là em đã lấy bản vẽ được đăng trên tạp chí của Jenny Ton, còn 6 mẫu thiết kế dự thi thật là có sự trợ giúp của chị Linh San.

Mọi người vẫn tiếp tục bàn tán, rồi lại dè bỉu vị giám đốc sáng tạo kia trong thời gian chờ đợi.

Phần trao giải vẫn diễn ra như bình thường, chỉ có điều Lâm Nhã Kỳ sẽ bị tước quyền thi đấu để điều tra thêm.

Cơn khó thở lại bắt đầu tìm đến, Tôn Khả Thiên cố gắng ôm chặt lồng ngực mình, cô linh cảm có điều gì tồi tệ sắp ập đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện